Hồ thị một chút cũng không hài lòng cái sân này, mở giọng nói: "Trong này không tốt.
Lại thế nào nói chúng ta hiện thời cũng là địa chủ, còn mở cửa hàng, còn là thân thích phủ Tham tướng.
Ở nơi này đánh đồng cùng người nghèo, không nói ném thể diện quản gia, cũng ném thể diện người Sở đại."
Lúc này đã đến trưa, Trần Thực thỉnh bọn họ ăn cơm ở trong một quán nhỏ, lại đi xem tòa nhà của Trần Danh.
Tòa nhà cách sau bắc phố tương đối gần, đến nhà Trần Thực đi bộ cũng chỉ một khắc chung, đến nhà Vương Thành cũng là đi bộ hơn một khắc chung, vị trí ở trung gian hai nhà bọn họ.
Nếu như mua, Vương thị cũng sẽ cao hứng.
Tòa nhà tương đối mới, tổng cộng tam tiến, nhà kề, bình phong, chính viện, sương phòng, dãy nhà sau, trong sân còn có hòn non bộ...
Giá tiền cũng không thấp, muốn năm trăm tám mươi lượng bạc.
Trả giá nửa ngày, thấp nhất là năm trăm ba mươi lượng.
Trần Danh rất thích, nhưng giá tiền quả thực có chút mắc.
Thời khắc hắn đang do dự, Hồ thị đã dùng khăn bụm mặt khóc lên.
Nói: "Quản gia xem một chút, ông lúc trước nhọc nhằn khổ sở cung bọn đệ đệ, hiện tại bọn đệ đệ đều tiền đồ rồi, ở lại là phòng ở tốt thế này.
Còn chúng ta thì sao? Cả xóm nghèo cũng ở không nổi...!Không phải đều nói người tốt có phúc báo sao? Ông trời sao không mở to con mắt..." Rồi khóc ròng nói với Trần Danh và Trần Thực: "Nhị thúc, Tam thúc, các ngươi sao không mò tim mà suy nghĩ một chút, các ngươi trải qua ngày tốt lành thế nào? Nếu không phải quản gia của ta về nhà trồng trọt, tạo điều kiện cho các ngươi ra ngoài đọc sách, các ngươi có ngày tốt lành này mà qua sao? Các ngươi hiện tại sống khá giả, cũng nên kéo ca ca ngươi chứ.
A Phúc mua một cái viện lớn cho cậu nó ở đoạn đường tốt nhất, cũng phải mua một cái cho chúng ta..."
Trần lão thái cũng thương cảm con trai cả, chỉ cảm giác