Trần lão thái nghe, liền lau khô nước mắt.
Bà kéo tay Trần Thực nói: "Nương biết rõ trong ba huynh đệ, con thông minh nhất, cũng tài giỏi nhất.
Tình này của con khiến lão đại bọn họ nhớ kỹ.
Được, ta liền kêu đại nhi mua lại cái nhà sau phố tây kia, Hồ thị cô nương kia da mặt dày, cách tửu lâu gần quá xác thực không tốt..."
Trần Thực nói: "Con không dám hy vọng xa vời bọn họ ký tình, chỉ hy vọng các người về sau không cần lại đề yêu cầu gì.
Nương nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng.
Con còn có hai đứa con trai, con cũng muốn sống qua ngày."
Trần Thực ra phòng, lại trông thấy Trần A Mãn đo đỏ đôi mắt đứng ở ngoài cửa.
Trần A Mãn thấy hắn đi, "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu đi.
Trần Thực vốn là muốn gạt Trương thị, lúc này bị nữ nhi phát hiện, cũng không dám gạt nữa, buổi tối lại nói cùng Trương thị.
Trương thị tức giận đến lại khóc một hồi.
Trần Thực nói: "Ta cũng là không có cách nào.
Nhị ca Nhị tẩu nói phải chờ đợi A Phúc sinh xong hài tử lại hồi hương, bọn họ không mua phòng ốc, có thể đi con rể nhà ở.
Nhưng nương và đại ca đại tẩu thì sẽ liên tục ở nhà chúng ta trọ xuống, nương và đại ca cư xử khéo léo, nhưng Hồ thị cái người kia nàng nguyện ý cho bà ta ngày ngày ở tại nhà chúng ta sao? Cầm hai mươi lượng bạc ra, bọn họ mua phòng ở, có thể chuyển ra ngoài.
Hơn nữa bọn họ cách xa nhà chúng ta, sẽ không ngày ngày tới nhà tiếp xúc.
Ta nói với nương, đây là một lần cuối cùng cho bọn họ tiền, nương cũng đồng ý ..."
Trương thị tức không chịu nổi, vẫn lặng lẽ nói cùng Vương thị chuyện Trần Danh bí mật tích góp bạc cho Trần Nghiệp, lại làm Vương thị tức khóc rồi.
Vương thị không phải là khóc