Vừa tiến vào giữa tháng năm, thời tiết liền duy trì nóng bức liên tục, nhiều ngày không mưa, rất nhiều lão nhân cùng hài tử thân thể không tốt đều sinh bệnh, thậm chí còn chết không ít.
Vừa vặn Vinh Chiêu mắc bệnh nặng không chỉ không có chết, lại khỏe lên.
Trần A Phúc thầm nói, đây chính là người đời trước thích nói gieo họa lưu lại ngàn năm đi.
Hiện tại thời gian Sở Hầu gia về Hầu phủ không nhiều, cho dù trở về buổi tối cũng sẽ không ở lại chỗ đó, mà là rất ngoan ngoãn ở yên trong phủ công chúa.
Nghe ý ngoài lời của lão hầu gia, Hoàng thượng đã nói rõ đổi ý hứa hẹn trước kia.
Lúc trước thời điểm Hoàng thượng để Sở Hầu gia làm phò mã cho Vinh Chiêu, nói chỉ cần một khi Cửu hoàng tử nắm đại quyền, thì lấy tội Vinh Chiêu hãm hại trọng thần triều đình, để xuất gia.
Mà bây giờ, không chỉ không để Vinh Chiêu xuất gia, còn biện hộ thay cho nàng ta.
Sở Hầu gia phân tích, Hoàng thượng bên ngoài tiếp tục để ông làm phò mã, trên thực tế hoàng thượng là không muốn để cho ông phụ trách quản lý bất luận quyền lực gì.
Kể từ sau khi thái tử bị thương, Sở Hầu gia trong bóng tối giúp hắn xử lý gần như tất cả mọi chuyện.
Kể cả liên lạc trị thương, bảo vệ thân người, bồi dưỡng các loại thế lực, v.v.
Tình cảm của thái tử đối với Sở Hầu gia, có thể nói không chỉ là quân thần.
Hơn nữa là cảm kích, kính yêu, thậm chí ỷ lại.
Khi đó, Sở Hầu gia mặc dù là phò mã, bên ngoài không có chức vị thực.
Nhưng ở dưới sự ủng hộ và cho phép của Hoàng thượng, Sở Hầu gia trong tối tăm nắm giữ cùng phát triển không ít thế lực.
Hơn nữa hiện tại Sở Tam lão gia có được quyền lực trong quân, cùng với Sở Lệnh Tuyên trưởng thành chắc nịch.
Hoàng thượng, kiêng kỵ rồi.
Mấy ngày này, Sở Hầu gia đã nộp ra thế lực tối tăm trên tay.
Cũng tỏ thái độ, thân thể ông không tốt, lại chán ghét sinh sống quan trường, cho dù về sau thái tử nhận đại vị, ông cũng không