Trần A Phúc hiểu tâm tư tiểu thập nhất nhất, nhìn đến cậu bộ dáng rối rắm lại không nói nên lời, biết rõ cậu là khổ sở thay Sở Hầu gia, lại thẹn thùng mình không giúp được gì.
Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo tay tiểu thập nhất, nhẹ nói câu: "Đứa bé ngoan."
Tiểu thập nhất không hiểu sao có chút cảm động, hiểu cậu nhất, quả thật vẫn là "mẫu thân" của mình.
Cậu hít hít cánh mũi, lớn tiếng nói với Trần A Phúc: "Nhạc mẫu trước khi về phủ Định Châu, nói một tiếng cùng con, con sẽ mang vài thứ trở về cho bà nội Bụi, thúc thúc A Đường, thúc thúc Tiểu Đệ, Đại Hổ.
Quá khứ bọn họ đối với con tốt, con vẫn luôn nhớ kỹ."
Thật sự là đứa bé ngoan thông minh lại ký tình, Trần A Phúc gật đầu nói được.
Một bàn khác Sở Hầu gia cùng lão hầu gia cũng nghe ra cậu ý ở ngoài lời, trong lòng đều hết sức cảm động.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc đưa những khách nhân đi, lại xua đuổi Sở Hàm Yên cùng hai tiểu ca đi nghỉ ngơi.
Trần A Phúc và Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa xong, lại ôm Tiểu Ngọc Nhi trêu chọc một trận, dỗ con bé ngủ.
Sau đó, nàng mới tiến vào không gian.
Hiện tại Tiểu Ngọc Nhi đã hơn mười tháng, bắt đầu từ tháng trước cũng không dám cho ncon bé vào không gian nữa.
Cô gái nhỏ vô cùng thông minh, không chỉ có ký ức, còn có thể nói vài từ đơn âm, tỷ như ông, nương, cha, ca, tỷ, ăn, bảo...!Từ đâu tiên con bé biết nói là ông, hơn chín tháng lúc liền đã nói rồi, khi đó làm Sở Hầu gia vui mừng hỏng, nói thẳng con bé thông minh, hiểu chuyện, hiếu thuận, tri kỷ.
Hiện thời, hai tiểu ca ở trong mắt Sở Hầu gia đều đứng sau, người đắc ý nhất của ông là Tiểu Ngọc Nhi.
Sở Hầu gia tiền