Trần A Phúc không thể nói trưởng bối không chịu tỉnh ngộ, nàng oán giận ở trong lòng Bụi quá khác người.
Lúc này là thời điểm mấu chốt, Mã Thục phi nói không chừng chính là cố ý muốn làm bà tức giận trở về am ni cô, để dư nghiệt Nhị hoàng tử bắt lấy hoặc là giết bà, thậm chí có khả năng Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu sẽ an bài người giả mạo dư nghiệt Nhị hoàng tử đi hại bà.
Nhưng bà hết lần này tới lần khác muốn nói tự tôn, muốn rút lui.
Còn may bà còn không ngốc đến nhà, không đi am ni cô trên núi, nếu không lại bất lợi với bảo vệ.
Có lẽ Vinh Chiêu là bị Sở Hầu gia chọc tức chết rồi đi, bọn họ không có cách nào đối phó Sở Hầu gia, chỉ có lấy Bụi ra để xả giận, thế nhưng đi này một bước nước cờ dở giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.
Cũng hoặc là các nàng đoán được hoàng thượng là muốn lợi dụng Vinh Chiêu tới dọa chế Sở Hầu gia, cảm giác mình còn có cơ hội, nghĩ tới giải quyết Bụi, Sở Hầu gia mới có thể toàn tâm toàn ý đối với Vinh Chiêu...
Trần A Phúc có chút đoán không ra tâm tư nữ nhân hoàng thất.
La gia trang ở ngoại thành thành nam Định Châu, lúc một nhóm Trần A Phúc đi đến, trời đã tối đen.
Đã có người cưỡi khoái mã đi La gia trang bẩm báo, lúc Trần A Phúc đến, La quản sự cùng La Đại Nương dẫn một vài đầy tớ nghênh đón ở cửa.
Ở trong mắt Trần A Phúc, La quản sự liền như trưởng bối của mình.
Nhìn đến ông dẫn người quỳ xuống, vội vàng yếu ớt đỡ một phen, nói: "La thúc, mau mau đứng lên, vất vả mọi người rồi."
La quản sự đặc biệt cảm kích Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên, là bọn họ cho một nhà nhi tử tiền đồ