La quản sự khom người nói: "Đại gia, lão nô vừa vặn đụng phải mẫu tử Đại Bảo, liền dẫn bọn họ đến đây.
Để Đại Bảo bồi tỷ muội chơi đùa, lại để nương tử Trần gia làm một ít hoa quế gạo nếp táo tỷ muội thích ăn."
Sở Lệnh Tuyên nâng mí mắt nhìn Trần A Phúc cùng Đại Bảo một cái, khẽ gật đầu.
Đại Bảo chấp tay nói: "Tiểu tử gặp qua Sở đại gia." Lại chào hỏi Sở Hàm Yên: "Yên Nhi muội muội, ta mang Thất Thất và Hôi Hôi đến bồi muội chơi.
Chúng nó lại học được hai câu nói mới, ta kêu chúng nó nói cho muội nghe."
Trong mắt Sở Hàm Yên vẫn luôn không tập trung, nghe lời Trần Đại Bảo nói, thế nhưng chuyển con ngươi nhìn hắn hai mắt, lại dời đi.
Tựa như nhìn về phía sau lưng hắn, cũng tựa như nhìn về phía địa phương không biết rõ.
Trần Đại Bảo một trận thất bại.
Vì cái gì ánh mắt Yên Nhi muội muội chỉ dừng lại ở trên người hắn một cái đây? Mình chính là hài tử lớn lên đẹp nhất cũng được người khác yêu thích nhất Hưởng La thôn đấy
Đại Bảo không biết là, Sở Lệnh Tuyên đã mừng rỡ không thôi.
Hắn đã sớm nghe La quản sự nói qua, Đại Bảo chính là hài tử này, cũng là nữ nhi hắn trừ mình và mẫu thân, Hứa bà tử, con rối Yến Tử ra, duy nhất có thể tác động mắt của con bé, cũng là người nữ nhi sẽ không kháng cự.
Không nghĩ tới, Hứa bà tử thật sự là người bên kia, kiếm cớ ném mất con rối đại Yến Tử, khiến cho Yên tỷ muội cực kỳ thương tâm.
Nghĩ tới chuyện này, Sở Lệnh Tuyên liền tự trách không thôi, sau khi hồi phủ liền đuổi bà tử kia đi.
Đáng tiếc hắn tồn tâm may mắn, muốn đợi mấy ngày nữa có người thích hợp đến sau lại đuổi bà ta đi, ai ngờ liền xảy ra