Ngụy thị thở dài, nói: "Hứa ma ma trước hầu hạ tỷ muội nói con rối bẩn, bà ta mang đi giặt.
Nhưng thời điểm bà ta giặt lại giặt hư sa tanh, còn nói tỷ muội chiều chuộng, không thể chơi thứ tổn hại này, liền khiến người ta ném búp bê ra phủ.
Ngày đó tỷ muội khóc lóc thật lợi hại, còn sinh bệnh.
Đại gia không còn cách nào, chỉ đành đổi vài đầy tớ hầu hạ, lại tạm thời điều ta tới hầu hạ tỷ muội."
A...
Lại nhìn bộ dáng Ngụy thị giữ kín như bưng, Trần A Phúc có chút hiểu.
Trước đó nàng vẫn luôn có chút buồn bực, vì cái gì tổ mẫu tiểu cô nương sẽ xuất gia, trong nhà còn có những thân nhân khác, vì cái gì bên trong phủ này chỉ có hai cha con, tiểu cô nương có bệnh thế nhưng không có một thân thích nữ quyến giúp đỡ chăm sóc.
Có lẽ bên trong này còn có nguyên nhân trình tự sâu hơn, ngay cả đầy tớ cũng không nhất định hoàn toàn là vì tốt cho chủ tử...
Không lâu sau, nha hoàn Xảo nhi mới cầm một cái hộp đựng thức ăn vào.
Ngụy thị cười nói: "Nghe cha chồng ta nói các ngươi còn chưa dùng cơm, trước tạm ăn đỡ một ít, rồi dạy ta làm gạo nếp táo.
Chẳng biết tại sao, ta cùng Chu đại thẩm làm được mà tỷ muội không thích ăn như vậy."
Nàng đặt thức ăn ở trên cái bàn tròn trong phòng, bốn mặn một canh hai chén cơm.
Mùi thơm truyền đến, Trần A Phúc cảm giác bụng mình cũng đói, lúc này sớm qua giờ cơm.
Lại để cho nha đầu Diệu nhi mang Thất Thất cùng Hôi Hôi vào trong viện đi ăn, chúng nó ở trong phòng quá om sòm.
Mẫu tử hai người ăn cơm, con mắt Đại Bảo cũng bắt đầu nhập nhèm, càng không ngừng ngáp.
Ngụy thị lại để cho Trần A Phúc ôm cậu đi phòng phía tây nghỉ ngơi trên sạp mĩ nhân, lấy thêm một cái chăn