Xem nhà xong thời gian không sớm cũng không muộn, vốn dĩ Lâm Trạch và Chương Tụ đều tính toán trực tiếp đi về nhà, nhưng có câu gọi là không thể từ chối sự nhiệt tình.
Sau khi Lý Quảng Tài nhiệt tình thuyết phục, thiếu chút nữa còn sử dụng chiêu lăn lộn làm nũng, phu phu hai người thật sự chịu không nổi lão già này, cuối cùng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình đi đến Lý phủ.
Lý phu nhân rất bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn họ, mặc dù bà đã nghe phu quân của mình nói về Lâm Trạch rất nhiều lần, nhưng bà còn chưa gặp qua người thật và rất tò mò về hắn.
Nghe được tin tức từ gã sai vặt chạy về trước, liền sai người chuẩn bị thức ăn và rượu, khi Lâm Trạch và Chương Tụ cùng Lý Quảng Tài về đến nhà, bọn họ có thể trực tiếp rửa tay ăn cơm.
Hạ nhân Lý phủ cũng tò mò không thôi, bởi vì Lý gia là thương nhân, ngày thường cũng không có người đọc sách tới cửa làm khách, ngay cả các tiên sinh lúc trước của tiểu thiếu gia đều không có làm như vậy.
Huống chi Lâm tú tài gần đây rất nổi tiếng ở trấn trên, tại sao mọi người lại không hiếu kỳ được?
Người duy nhất không cao hứng và không hiếu kỳ chính là Lý Thăng, tuy rằng Lâm Trạch có vẻ ngoài khác với người đọc sách bình thường, nhưng rốt cuộc cũng không ở chung quá lâu, lấy sự chán ghét của nó đối với người đọc sách, không có khả năng nhanh như vậy liền thích Lâm Trạch.
Đặc biệt là Lâm Trạch còn cho nó một cái đề khó như vậy, hơn nửa tháng nay nó cùng mọi người trong gia đình còn chưa nghĩ ra cách giải.
Lý Thăng cảm thấy Lâm Trạch đang cố ý làm nó mất mặt, quá giảo hoạt quá đáng giận, thế nhưng dùng phép khích tướng làm nó mắc mưu......!
Cho nên, khi Lâm Trạch nhìn thấy Lý Thăng, vẻ mặt của tiểu hài tử có bao nhiêu xấu liền xấu bấy nhiêu.
Mặc dù Lý Quảng Tài chiều chuộng con trai mình, nhưng ông ta không phải là người tùy tiện chiều chuộng không biết nặng nhẹ, cho nên trong lòng Lý Thăng không muốn như thế nào, cuối cùng dưới sự uy nghiêm của lão cha lão nương nhà mình, vẫn ủy khuất bái lễ với Lâm Trạch.
Nhìn tính tình thiếu thu thập của đứa nhỏ, Lâm Trạch đương nhiên sẽ không mặc kệ, tính nghiêm khắc của tiên sinh lan ra.
Lại cố ý làm ra một trận khí thế, trong lòng đứa nhỏ liền sinh ra sợ hãi, biểu tình thành thật hơn nhiều, cái này còn hiệu quả hơn so với người cha Lý Quảng Tài, làm Lý phu nhân cao hứng đến cực điểm, cuối cùng ngoại trừ phu quân của mình còn có người chấn được tiểu tử nhà mình.
"Lâm lang quan đầy bụng tài hoa, Lâm phu lang bộ dáng thanh nhã, quả nhiên là xứng đôi vừa lứa......!Lâm phu lang, ta nghe phu quân nói là Lâm lang quan đặt hỉ phục ở tiệm vải chúng ta, thời điểm mở tiệc rượu sẽ tổ chức thành thân với cậu lần nữa, nói là cảm thấy trước đây gia đình nghèo khó làm khổ cậu, đúng là làm người khác hâm mộ không thôi."
Lý phu nhân là phụ nhân không thể trực tiếp nói chuyện với Lâm Trạch, liền hướng về phía Chương Tụ vuốt mông ngựa.
Mặc dù bà chưa từng qua lại với hai phu phu Lâm Trạch, nhưng xét thấy sự sủng ái của Lâm Trạch đối với phu lang mà Lý Quảng Tài đã từng nói với bà, bà cũng coi như biết được tính cách và yêu thích của Lâm Trạch.
Nói một cách ngắn gọn, vuốt mông ngựa với Lâm Trạch cũng không hiệu quả bằng khen phu lang của hắn.
Quả nhiên, trên mặt Chương Tụ lộ ra nụ cười ngọt ngào và ngượng ngùng, biểu tình luôn nghiêm túc của Lâm Trạch như băng tuyết hòa tan, nháy mắt hóa thành một luồng gió mới, làm người khác nhìn thấy rõ ràng.
Phu thê Lý Quảng Tài tức khắc tìm được cách lấy lòng Lâm Trạch, lời hay không cần gõ cửa cũng tung ra hết
"Lâm lang quan, lệnh phu lang lần trước ở Quách phủ thật sự rất nổi bật, không nghĩ tới một tiểu ca nhi có thể xuất sắc như thế, làm các tiểu thư xuất thân nhà giàu phải chịu thua......"
Lâm Trạch nghe được trong lòng vui vẻ "Nào có như vậy, đều là vừa khéo, Quách phu nhân ra đề đúng lúc phu lang ta giải được thôi."
"Chỉ là không có bản lĩnh thôi, sao lại vừa khéo được? Lâm lang quan, ngài không cần phải khiêm tốn, lệnh phu lang không chỉ thông tuệ, tướng mạo lớn lên rất đẹp, lang quan đúng là có ánh mắt tốt....."
"Phu quân nói rất đúng, ta còn tính làm mai quan lang với cháu họ nhà mẹ đẻ của ta, hôm nay nhìn thấy Lâm phu lang thật là muốn tát bản thân một cái, Lâm phu lang và Lâm lang quan rất đẹp đôi, là một đôi trời sinh ban tặng."
Hai vợ chồng Lý Quảng Tài miệng đầy đường mật.
Chương Tụ nghe được sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng "Viên ngoại và phu nhân quá khen."
Nếu không phải chỉ đích danh bọn họ, cậu cũng không biết đây là đang khen cậu đâu, quá khoa trương rồi!
Lâm Trạch mỉm cười vui vẻ hơn, giả bộ khiêm tốn
"Không dám không dám, là do ta có vận khí tốt mới cưới được phu lang nhà mình......"
Lý Thăng vùi đầu vào ăn cơm: Tiên sinh, nếu ngài không cười đến khoe khoang như vậy, ta sẽ tin ngài.
Một bữa cơm dành thời gian khích lệ và bị khích lệ cũng trôi qua, Lý Thăng đối với tiên sinh tương lai của mình cũng hiểu biết một chút, tài học gì đó nó không biết, nhưng nó biết chắc chắc tiên sinh tương lai là một người cuồng vợ.
Cái này làm cho Lý Thăng rốt cuộc cũng có một chút hảo cảm với Lâm Trạch, cha mẹ nó cũng rất ân ái với nhau, người yêu thương phu lang chắc hẳn sẽ không quá xấu.
Tính tình của đứa nhỏ đều nhanh chóng thay đổi, sau khi hơi thay đổi ấn tượng, Lý Thăng liền bắt đầu chủ động nói chuyện với Lâm Trạch.
Đương nhiên, ngữ khí vẫn còn xấu như cũ, dù sao cũng là tiểu thiếu gia do cả nhà già trẻ sủng mà ra.
Bởi vì nó nghe lão cha nói Lâm Trạch muốn mở tư thục, còn nói cái gì có thể bảo đảm mọi học trò đều thi đậu đồng sinh, Lý Thăng đối với chuyện này không thể tin được và rất là tò mò, cho nên hỏi phần lớn đều là vấn đề đó.
Đương nhiên, xét thấy Lý Thăng không chịu phục Lâm Trạch, vì vậy khẩu khí cũng không được tự nhiên mà hỏi, mà phải hỏi vòng vòng khích tướng
"Ngươi thực sự lợi hại như vậy? Gạt người đi, ngươi nói ngươi có biện pháp làm học trò đều thi đậu đồng sinh sao?"
"Tư thục bồi dưỡng nhân tài cũng không dám lấy cái này ra làm chiêu bài, ngươi cùng lắm là tú tài trẻ tuổi, sao lại dám dùng chiêu bài đó?"
Còn có cái gì mà "Là do ngươi nói nha, làm không được ta sẽ không phục ngươi, đứa con nít như ta đều xem thường ngươi......"
Tóm lại, Lý Thăng đã đạt được mục đích, nó rất tò mò Lâm Trạch có bản lĩnh gì lại dùng cách này.
Nhưng mà đứa nhỏ này mới có chín tuổi, tiểu tâm tư này đừng nói là Lâm Trạch, chính Chương Tụ cũng nhìn ra được.
Mặc dù biết Lý Thăng đang kích tướng Lâm Trạch, nhưng Chương Tụ luyến tiếc người khác nói Lâm Trạch nửa câu không tốt, cậu cũng luyến tiếc người khác nói Lâm Trạch nửa câu không đúng, chẳng sợ đối tượng chỉ là một đứa nhỏ.
"Tiểu thiếu gia, đây chính là bí mật, chờ ngươi giải ra đề của tiên sinh, làm đệ tử của tiên sinh, tự nhiên sẽ biết tiên sinh có bản lĩnh gì.
Nếu giải không ra, ngươi chỉ có thể làm học trò của tướng công ta, chỉ học được phân nửa bản lĩnh của hắn."
Chương Tụ hai mắt mỉm cười, rất là thân thiết.
Bởi vì tuổi tác của cậu trong ấn tượng Lý Thăng không khác gì anh trai, ngược lại Lâm Trạch chính là cấp bậc ông chú.
Đứa nhỏ thường sẽ thân cận với anh trai hơn với ông chú, Lý Thăng một chút