Lâm Trạch đã đúng, mười mấy năm qua ở trong thôn đều không có đại nhân vật, bỗng nhiên xuất hiện chắc chắn trong thôn rất náo nhiệt.
Xe bò của bọn họ vừa đi đến cửa thôn liền thấy thôn dân vây quanh nói chuyện với hắn, nói vài ba câu Lâm Trạch đã hiểu đại khái.
Hóa ra đại nhân vật ngồi cỗ kiệu không phải là ai khác, chính là bác cả có tiền đồ trong truyền thuyết dọn đến trấn trên của hắn, Lâm Đại Côn!
Đối với người bác này, ký ức của nguyên thân khắc rất sâu, bởi vì thế hệ trước của Lâm gia khi phân gia nháo quá lợi hại, lúc đó nguyên thân cũng chỉ mười mấy tuổi.
Sau khi phân gia không bao lâu, Lâm Đại Côn liền dẫn vợ con dọn đến trấn trên sống, rốt cuộc không hề quay về thôn và không có tới lui với Lâm gia hơn mười mấy năm.
Nhiều năm như vậy Lâm Đại Côn cũng không trở về, hôm nay lại tham dự ngày thành thân của Lâm Kiến Văn, còn mang theo vài thứ tốt đến.
Nhưng mà không có ai vui mừng khi Lâm Đại Côn trở về, thay vào đó ông ta tươi cười khi vào nhà, lúc về thì sầm mặt lại, nghe thôn dân nói Lâm Đại Côn tựa hồ còn cãi nhau một trận với Lâm Tam Quý.
"Lâm Trạch, ngươi mau đi xem cha ngươi đi, hôm nay nháo rất lợi hại, cha ngươi tức đến bất tỉnh rồi, hiện tại còn nằm ở trên giường......"
" Đúng vậy, cũng không biết cãi nhau về chuyện gì, dù sao cũng làm cha ngươi tức điên lên, Trịnh chân to mới vừa đi qua xem......"
Trịnh chân to chính là đại phu chân đất ở trong thôn.
Trực tiếp làm Lâm Tam Quý tức giận đến mức nằm trên giường xem đại phu, có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Lâm Đại Côn này cũng đủ tàn nhẫn, chọc giận ngay trong ngày thành thân của con trai nhà người ta, đơn giản là cố ý cho người ta ngột ngạt.
Lâm Trạch là người bao che khuyết điểm, nghe được tin Lâm cha tức giận đến bất tỉnh, lập tức quay đầu xe bò, phóng đến Lâm gia trước khi mọi chuyện quá muộn.
Khi bọn họ đến nơi, khách khứa tham gia ngày thành thân đều về hết, trong nhà chỉ còn người Lâm gia và gia đình Lâm nhị bá.
Vào lúc này, tất cả mọi người đang ngồi xung quanh nhà chính Lâm gia, bao gồm tân nương Chương Ngân Châu đều ở bên ngoài, biểu tình rất là khó coi, Cũng phải, bất kì ai trong ngày thành thân mà gặp chuyện như vậy tâm tình đều không tốt.
Có lẽ Lâm Tam Quý đã nghỉ một buổi trưa nên lúc này không cần nằm, nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ ốm yếu ngồi dựa vào ghế trên.
Khi nhìn thấy Lâm Trạch và Chương Tụ vào cửa, những người ở trong phòng người có biểu tình không giống nhau, người thì sầm mặt phẫn hận, người thì trách cứ, người thì muốn nói lại thôi.
"Cha, con nghe người trong thôn nói bác cả đến, hai người còn cãi nhau một trận, ngay cả Trịnh chân to đều tới, cha thấy sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Trạch nhìn mọi người trong phòng, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Tam Quý dò hỏi.
"Còn không phải do đồ sao chổi như ngươi làm hại sao!"
Không đợi Lâm Tam Quý mở miệng, Trần Thục Cúc không nhịn được liền rống lên một câu.
Lâm Tam Quý tức giận sắc mặt kém thêm vài phần, ho khan nói "Khụ khụ, ngươi, ngươi câm miệng lại, không, không trách lão đại......"
"Sao lại không trách hắn? Còn không phải là do cái bánh kem của hắn chọc họa! Cái tên hỗn đản Lâm Đại Côn cũng thật là, nếu muốn công thức thì trực tiếp đi tìm tên sao chổi này đi, sao cứ nhất quyết đợi ngày thành thân của con trai ta phá đám, Kiến Văn chắc chắn bị người ta chê cười trong một thời gian dài......!Còn ngươi nữa lão quỷ chết bầm, cái công thức bánh kem đó nhà chúng ta lại không chiếm được một xu, ngươi kích động để làm gì, ngươi......"
Trần Thục Cúc phẫn hận chỉ vào Lâm Tam Quý quở trách.
Lời còn chưa kịp nói xong liền bị một cái bàn tay đánh gãy, bàn tay của Lâm Trạch không biết tát mụ từ lúc nào, má bên phải Trần Thục Cúc liền sưng lên.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Kiến Văn đứng lên nhìn Lâm Trạch, tức giận "Lâm Trạch, ngươi đang làm gì vậy!"
"Làm cái gì? Không nhìn thấy đang giáo huấn cái miệng không sạch sẽ sao?"
Lâm Trạch cười lạnh, hắn sớm đã không vừa mắt với loại nữ nhân Trần Thục Cúc này rồi, lúc trước đã cảnh cáo rất nhiều lần, hôm nay còn dám đứng trước mặt hắn la lối khóc lóc, đây là nhớ ăn không nhớ đánh sao.
Lâm Kiến Văn chỉ biết nhìn chằm chằm mà nói, không dám làm gì hết, là loại người đáng khinh bỉ nhất.
Đều là nam nhân, không phục liền đi lên đánh, mỗi lần chỉ biết đứng mà nói, diễn cho ai xem.
Lâm Trạch cười lạnh đứng lên, hơi thở văn nhã ngày thường trong nháy mắt trở nên hung tàn bạo ngược
"Lâm Kiến Văn, nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ mẹ mình thì tiến lên đánh trả đi, là một nam nhân liền lấy tâm huyết ra đi, đừng dùng miệng đấu với ta mỗi lần, ta trước đây chơi đùa với ngươi là do tâm tình tốt, hôm nay ta tâm tình rất kém không muốn dài dòng với ngươi."
"Nếu hai huynh đệ ta đã xé rách da mặt, ta liền nói cho ngươi biết, để cha ở căn nhà này là do ta tôn trọng ý nguyện của cha, chứ không phải để cho hai mẹ con ngươi khi dễ, cha đối với ngươi như thế nào thì tự trong lòng ngươi hiểu rõ, chính ngươi tự coi lại lương tâm mình đi."
"Từ giờ trở đi, chỉ cần ta nghe một câu không tốt về cha ta, các ngươi đừng trách Lâm Trạch ta tính toán chi li, đến lúc đó chết như thế nào bản thân cũng không biết......"
Thanh âm lạnh lùng, lệ khí mười phần.
Lâm Kiến Văn chỉ là một tú tài từ nông thôn, tâm cơ tràn đầy, nhưng gã chưa từng thấy Lâm Trạch trực tiếp uy hiếp người như thế này, thậm chí còn có sát ý, sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt.
Nếu gã thực sự muốn bảo vệ mẹ mình sẽ không đem mọi chuyện để mẹ mình động thủ, nói đến cùng, Lâm Kiến Văn là một người ích kỷ.
Trần Thục Cúc càng không phải nói tới, bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Trạch nhìn qua, lập tức nhớ tới hình ảnh lần trước bị Lâm Trạch ném dao, mụ ta liền mềm chân ngã vào ghế, cổ họng bị chặn lại thanh âm rốt cuộc không phát ra nữa.
Những người khác ở trong phòng cũng bị chấn động, ngay cả thần sắc cũng hoãn lại, bao gồm Lâm Tam Quý.
Lúc này Lâm Trạch không giống người đọc sách, ngược lại giống như đồ tể tàn nhẫn, làm người khác phát run từ đáy lòng.
Sau khi Lâm Trạch nói lời tàn nhẫn xong, tự mình rót chén nước ấm cho Lâm Tam Quý, mặt không biểu tình tiếp tục dò hỏi
"Tam muội, muội nói đi, hôm nay bác cả tới để làm gì?"
"Đại, đại ca, chính là như thế này......"
Lâm Tiểu Liên vốn dĩ sợ hãi Lâm Trạch, cũng không dám nói lời vô nghĩa, gật đầu nhanh chóng đem mọi chuyện xảy ra hôm nay nói ra hết.
**************
Kỳ thật mọi chuyện không hề phức tạp, nói thẳng ra chính là hai chữ, lợi ích.
Năm đó sau khi Lâm gia phân