"Cha, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta chắc chắn sẽ có biện pháp khác."
Bạch Đường ngoài miệng nói vậy, song trong lòng cũng hiểu được, ngày hôm nay cha ra khỏi nhà đã là rút củi dưới đáy nồi, không thể mượn được mười lượng bạc mà lại còn ngã trật chân, chỉ sợ trong nhà lúc này là dữ nhiều lành ít.
Bạch Đường thức canh bên mép giường, chờ thảo dược ngấm, lão Bạch sau vài phiên trằn trọc, hơi thở đã dần vững vàng.
Nàng đứng dậy thổi bớt đèn, ánh nến trong phòng tỏa ra dịu dịu, nàng vẫn không hề yên tâm, rón ra rón rén khiêng ghế đến đuôi giường.
Lát sau, Từ thị vào phòng, khẽ khều nàng qua phòng bên cạnh ngủ, nàng thấy mẫu thân vẫn chưa khỏi bệnh, nhất quyết không đồng ý.
Từ thị bướng bỉnh kéo nàng ra ngoài, đè giọng xuống thật thấp: "Ngày mai con còn nhiều việc phải làm, không thể không ngủ cả đêm được."
Sau đó, Từ thị sờ trán nàng, nhẹ giọng tươi cười nói: "Mẹ biết tấm lòng của con, nhưng con vẫn chỉ mới mười bốn, vẫn là tiểu cô nương thôi mà."
Tay mẫu thân như chạm vào tim Bạch Đường.
"Vậy con đi ngủ một lát, nếu mẹ mệt, nhớ bảo con đến thay ca."
"Được, mẹ ngồi đây, có gì mẹ sẽ gọi con."
Bạch Đường tới phòng bên cạnh, thấy A Duyệt đang ôm Thạch Oa trong lòng, cả hai đều ngủ ngon lành.
Gian phòng ngủ cũng tương đối rộng, chăn đệm đều đã trải sẵn, Bạch Đường cởi giày, không dám cởi áo khoác ngoài, suy xét kỹ thì nàng chỉ ngủ một lát rồi dậy, bèn nằm xuống.
Cả ngày nay nàng phải lên núi Phúc Minh từ tờ mờ sáng, bò lên bò xuống, về đến nhà lại ầm ĩ một hồi, rồi lại phải đợi cha trở về.
Thân thể Bạch Đường cực kỳ mỏi mệt, song hai mắt vẫn không khép được, rất nhiều chi tiết trong ký ức ùa về.
Nàng mới đến thế giới này hơn một năm, hoàn cảnh trong nhà cũng không tốt, lao động vất vả như thế, nhưng miễn cưỡng cũng được xem là ấm no, nàng thật sự đã xem bản thân mình là một thành viên trong gia đình này.
Thậm chí tới cảnh cùng quẫn trước mắt, người trong nhà cũng chưa từng oán trách lẫn nhau, thật sự là đáng quý.
Bạch Đường chỉ muốn ngày qua ngày trở nên tốt lên.
Trong cơn mê man, nàng nghe được tiếng khóc nho nhỏ.
Bạch Đường lập tức tỉnh dậy, tưởng vết thương của cha chuyển biến xấu, vừa lật người dậy, liền thấy A Duyệt mắt mở to trừng nàng.
"Là muội khóc à?"
"Đại tỷ, muội sợ quá."
A Duyệt giống như một con vật nhỏ bị dọa, bò lết đến bên người nàng, cánh tay mềm mại ôm lấy nàng.
"Đừng đánh thức tiểu đệ."
"Đệ ấy cái gì cũng không hay biết, ngủ đến vô tâm vô phế."
Bạch Đường không yên tâm, tay mò vào trong ổ chăn, nắm lấy tay Thạch Oa.
Lòng bàn tay của tiểu hài tử giờ đã không còn nóng sốt, thậm chí còn ra mồ hôi, nàng mới thoáng yên tâm.
A Duyệt chen vào, đầu kề trong ngực nàng: "Đại tỷ, nhà mình thiếu những người đó nhiều tiền lắm sao?"
"Cũng không gọi là nhiều, chỉ là hiện tại nhà chúng ta tạm thời gom không đủ."
"Năm ngày sau, bọn họ sẽ đến nữa à?"
"Thiếu nợ thì phải trả tiền, chắc chắn họ sẽ đến." Bạch Đường nghĩ ra điều gì, hỏi thẳng.
"Muội biết được chuyện gì sao?"
Cái miệng của A Duyệt mếu máo, không kiềm được, òa khóc lên: "Đại tỷ, muội nghe cha nói, nếu thật sự không còn tiền thì sẽ đem muội bán đi gán nợ."
"Muộn đừng suy nghĩ vớ vẩn." Bạch Đường nhanh tay dùng chăn che miệng nàng.
"Cha mẹ làm sao nhẫn tâm như thế."
A Duyệt dùng sức lắc đầu, khóc đến thương tâm.
Bạch Đường nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "Muội nghe tỷ nói, muội nghe cha mẹ nói chuyện này khi nào?"
"Lúc ba ngày trước, nửa đêm mẹ ho khan rất nhiều, muội định lấy chén nước cho mẹ uống, nghe thấy cha đang nói, nếu sự tình nguy cấp, thì vì cái nhà này, phải đem A Duyệt bán đi."
Bạch Đường nắm lấy tay A Duyệt, trước sau vẫn không buông, đứng dậy đi đến đầu giường, đem ngọn đèn dầu trên bàn thắp sáng, đôi mắt A Duyệt sưng to như quả đào, chẳng trách muội ấy luôn nói trong lòng sợ hãi.
Tận ba ngày trước, A Duyệt đáng thương nghe được bí mật này, còn giấu trong lòng tận ba ngày.
Tâm can Bạch Đường đau đớn như bị ai giày xéo, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày