Bạch Đường đã đoán được hai người định nói gì, nhưng có những lời một khi nói ra sẽ như bát nước đổ đi, không thể thu hồi.
Nàng hiểu, hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn.
Nhưng dù khó khăn cũng không thể đem A Duyệt bán đi gán nợ.
Ai cũng biết bọn buôn người nếu gặp một tiểu cô nương xinh đẹp, sẽ không khác gì bọn lang sói.
Bạch Đường không dám nghĩ tới, nàng đã đáp ứng với A Duyệt, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Từ thị vừa liếc mắt đã hiểu ý nàng, tâm tư nữ nhân vốn mẫn cảm như thế.
Biết Bạch Đường muốn ngăn cản họ mở lời, bà cúi đầu cười khổ.
Hài tử nhà mình thông tuệ xuất chúng như thế, lớn lên lại xinh đẹp, tấm lòng cũng kiên nghị hơn người thường.
Cũng là do gia cảnh gian nan, người trong nhà đều phải dồn lực, nên mới ép nàng mạnh mẽ như thế.
Đành thế, nhìn sắc mặt nghiêm khắc của Bạch Đường, Từ thị đành nén xuống, xoay mặt qua nói: "Tối qua, cha con nói là Thạch Đầu đã đi suốt ba năm ở nhà bên cạnh, vừa kịp cứu cha con về."
Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, trưởng thôn nói chúng ta cần sang cảm tạ huynh ấy."
Bạch Nham mở miệng nói: "Ba năm không gặp, nhìn nó có vẻ trầm ổn hẳn ra."
"Theo lý mà nói, người ta đã giúp chúng ta, cần phải đưa lễ qua cảm tạ, nhưng trong nhà mình giờ không còn cái gì."
Từ thị đứng lên, bước vào sảnh lớn, tìm kiếm đồ vật gì đó.
"Đại tỷ nhi, Thạch Đầu tuy cứu cha, nhưng con..."
Bạch Đường nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cha, trong lòng hơi chấn động, chẳng lẽ cha nói Thạch Đầu năm đó rời đi cùng với nàng có dính líu?
"Cha, cha cũng biết rồi, lần đó con ngã xuống triền núi, có một số chuyện không nhớ rõ lắm."
"Phải, phải, lần đó con té rất nặng, hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại đến cha mẹ suýt không nhận ra, cha còn nghĩ sẽ không cho con vào trong núi lại, thật sự nguy hiểm."
"Cha, không có gì đáng ngại.
Giờ con chỉ đi dọn sườn núi bên dưới, không đến nơi nào nguy hiểm, cha yên tâm."
Từ thị quay lại, trong tay là một chiếc vòng bạc, phân lượng mỏng đến mức chỉ dùng móng tay là có thể bẻ thành hai nửa.
Nhưng Bạch Đường biết rằng đây được xem như món trang sức có thể diện nhất trong nhà.
"Đường nhi, con đem sang nhà bên, đưa cho nhị tử của Thạch gia, đừng làm gì khiến họ chướng mắt, cố mà thể hiện tâm ý của nhà ta."
Bạch Nham hiểu rõ rằng, tạ lễ thế này là còn ít, rốt cuộc người ta cũng đã cứu mình một cái mạng.
"Không có gì đáng ngại, cha, ta hiện giờ đều tuyển bình sườn núi trên dưới sơn, không đi những
"Sau này nếu có gì tốt, chúng ta gửi tặng thêm."
Từ thị còn đang nói, vừa đi đến cạnh cửa, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Sắc mặt bà trắng nhợt, nhớ đến những người hôm qua đòi nợ, hai chân cũng run lên.
"Mẹ, để con đi xem." Bạch Đường cầm tay Từ thị trấn an.
"Có vẻ cha còn có chuyện muốn nói với mẹ."
Nàng nhớ rõ ràng hai người kia đã đồng ý đợi năm ngày sau, nếu bất chấp đến ép nợ, nàng cũng sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Bạch Đường đưa tay mở cửa, đẩy thật mạnh ra ngoài, tức giận đáp: "Người đều trong nhà, đập cửa lớn tiếng vậy cho người trong ba dặm đường nghe à?"
Người bên ngoài không có chuẩn bị, thiếu chút nữa bị then cửa đánh trúng mũi, may mà nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đưa tay lên đỡ.
Thạch Vĩnh Ngôn cho rằng mình bôn ba bên ngoài ba năm, kiến thức tích lũy không ít, vậy mà gặp đại cô nương Bạch gia, lời muốn nói đều nghẹn trong họng, không cách nào nói thành lời?
Bạch Đường vừa thấy mình quở trách sai người, mắt còn chưa kịp nhìn rõ, chạy vội đến bên đối phương: "Hóa ra là Thạch đại ca, huynh tới sớm như vậy, là xem thương tích của cha muội sao?"
Thạch Vĩnh Ngôn ừ một tiếp, hai người im lặng bước vào cổng.
Từ thị ở trong nhà không yên tâm, ra ngoài xem một chút, liền chạy nhanh chào đón: "Là Thạch Đầu tới! Lão Bạch nếu không được ngươi cứu hôm qua, còn không biết sống chết thế nào, mau vào trong nhà ngồi."
Thạch Vĩnh Ngôn cười đáp: "Đều là bà con đồng