Sáng sớm giao thừa, Huyên Hiểu Đông thức dậy làm qua loa bữa sáng rồi bắt tay vào thu dọn đồ đạc.
Y lấy hết các loại thịt khô sườn khô đã làm trước đó, ruột già hun khói làm từ hôm qua, các loại rau khô, củ cải khô tự làm từ phòng chứa đồ ra, kiểm tra cẩn thận rồi đóng gói lại một lần nữa.
Thịnh Vô Ngung thấy y bận rộn thì cũng không nói gì.
Huyên Hiểu Đông vẫn luôn là người rất chịu khó, rất ít khi thấy y bình thản ngồi im mà không làm gì, miễn là còn tỉnh táo thì y đều có việc trong tay, những việc như nấu nướng đối với y mà nói chỉ là sự nghỉ ngơi và hưởng thụ, những trò tiêu khiển bình thường cũng chỉ là đọc sách hoặc chơi game.
Cả người y dồi dào tinh lực, tràn đầy sức sống, không có sở thích gì xấu, nếp sống khỏe mạnh hơn rất nhiều người thành phố ngày nay.
Huyên Hiểu Đông đến đây được vài hôm, do phòng có người chuyên dọn dẹp nên ngoại trừ ba bữa cơm, thời gian còn lại của y khá nhàn hạ.
Còn hôm nay tâm trạng khá căng thẳng nên y quyết định lên bể bơi trên sân thượng.
Dọn dẹp đồ đạc có thể giúp ổn định cảm xúc...!Kể cả ngày hôm qua bố gọi cho Huyên Hiểu Đông nhờ y làm ruột già hun khói, một công việc cụ thể rõ ràng có thể khiến y tạm thời quên mất cảm giác hồi hộp căng thẳng khi phải đối mặt với cả một gia đình xa lạ vào sáng hôm sau.
Huyên Hiểu Đông dọn dẹp xong xuôi mới ngồi trở lại trước mặt Thịnh Vô Ngung, bắt đầu ăn sáng, "Dạ dày anh có thoải mái không? Sao lại ăn ít thế?" Y nhìn bữa sáng trước mặt anh, hôm qua dạ dày anh không khỏe nên sáng nay y cố ý làm mỳ cá hoài sơn thanh đạm dễ tiêu hóa, nhưng cả một tô mỳ lớn thế này Thịnh Vô Ngung lại chỉ ăn một bát con.
Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, ăn một ít là dạ dày lại khó chịu, nên tôi không ăn nữa."
Huyên Hiểu Đông ăn xong lượng mỳ còn lại, nhìn Thịnh Vô Ngung, chợt nói: "Anh lại đang uống thuốc à?" Dạ dày là bộ phận ảnh hưởng đến cảm nhận rõ ràng nhất, rất trực tiếp.
Y nhớ lại hồi Thịnh Vô Ngung mới tới nông trường lưng chừng núi, anh thường xuyên thấy sa sút tâm trạng sau khi uống thuốc, gần như không có khẩu vị gì, chỉ ăn vì cần ăn chứ không nhìn ra anh thích, cũng không có khái niệm thưởng thức mỹ thực.
Sau đó có khoảng thời gian anh đổi thuốc, hình như tốt hơn rất nhiều, sức ăn và cảm giác thèm ăn đã khôi phục.
Thịnh Vô Ngung thấy không lừa được y, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ.
Huyên Hiểu Đông đưa tay sờ lên cánh môi nhợt nhạt của anh, nhỏ giọng hỏi: "Là em tạo áp lực cho anh sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không phải do em, là bệnh cũ của tôi tái phát, tôi hi vọng mình có thể làm một người yêu hoàn hảo.
Hôm qua...!tôi gọi điện nói chuyện với bác sĩ tâm lý, ý của anh ta là, tôi đang ép buộc bản thân nhất định phải đóng vai một người yêu hoàn hảo trước mặt em, chứ không phải trải nghiệm chân thực của bản thân mình.
Đến mức khi em cảm thấy muốn rời đi, tôi cũng tự đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân...!Nhất là khi trong đó còn xen lẫn những yếu tố không thể kiểm soát được, ví dụ như người nhà của tôi, ví dụ như quá khứ của em..."
Huyên Hiểu Đông đã hoàn toàn quên mất trạng thái căng thẳng của mình, y đi tới gần Thịnh Vô Ngung, cúi người xuống hôn lên trán anh, "Đừng căng thẳng, em yêu anh, tin rằng một người đáng yêu như anh thì nhất định người nhà anh cũng rất đáng yêu, em sẽ cố gắng đón nhận."
Thịnh Vô Ngung nắm lấy tay y, "Tôi rất hối hận...!Bây giờ tôi còn sợ gặp người nhà hơn cả em, tôi nói thật, sau khi gặp chuyện không may, mỗi dịp nghỉ lễ tôi đều giả vờ cơ thể không khỏe, xưa nay họ đều không ép tôi tụ họp.
Thật ra năm nay tôi dẫn em cùng về nhà là quyết định mạo hiểm nhất mà tôi từng làm, từng giây từng phút tôi đều cảm thấy mình sẽ hối hận..."
"Mãi đến lúc nãy tôi vẫn còn muốn lấy điện thoại ra, đặt trước hai vé đến đảo Kim Hoa Sa, sau đó cùng em bay qua, chạy trốn tất cả những chuyện này, đi nghỉ dưỡng trên đảo, chỉ có hai chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta cả.
Bọn mình ở khách sạn có view biển, ăn hàu sống, ăn vẹm xanh, tôm hùm đất, sashimi, phô mai viên đẫm nhân, gan ngỗng béo ngậy...!Ở đó đang là giữa hè..."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên duỗi tay túm lấy y, "Tôi cảm thấy nên lắng nghe con tim mình, hay là chúng ta trốn đi?"
Đôi mắt Thịnh Vô Ngung nhìn y vừa ấm áp vừa ngập tràn hi vọng, Huyên Hiểu Đông không ngạc nhiên chút nào, bởi chỉ cần y gật đầu, Thịnh Vô Ngung thật sự có thể mua ngay hai tấm vé máy bay rời khỏi thành phố này, bỏ lại người nhà đang mong ngóng chờ anh về ăn Tết.
Nhưng hai người già, một người bay từ nước ngoài về, một người từ Hoàn Kinh đến.
Bãi biển vàng tràn đầy mê hoặc.
Huyên Hiểu Đông hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay anh, nói: "Thật ra anh ở Tĩnh Hải chưa lâu phải không? Trước đây em nghe anh kể, anh từ chức rồi mới đến Tĩnh Hải gây dựng sự nghiệp, trước đây anh đều ở Hoàn Kinh, lúc đi học cũng du học ở nước ngoài suốt." Quan sát thói quen thường hay ăn đồ Tây của anh là biết ngay.
Thịnh Vô Ngung gật đầu, Huyên Hiểu Đông nói: "Đến xế chiều vẫn còn ít thời gian, em đưa anh đến một nơi thư giãn nhé?"
Thịnh Vô Ngung nhớ ra Huyên Hiểu Đông còn quen thuộc thành phố Tĩnh Hải hơn anh, cả thời niên thiếu của y đều trải qua ở đây, chẳng trách Chử Nhược Chuyết nói y còn hiểu biết về thành phố Tĩnh Hải hơn cả hắn, nhất là khi y từng là nhân viên giao hàng.
Anh nhìn Huyên Hiểu Đông chăm chú, nói: "Được."
Huyên Hiểu Đông lái xe, chẳng bao lâu sau đã lên một con đường núi ở ngoại thành, Thịnh Vô Ngung nhận ra, "Đây là chùa Hải Lâm."
Huyên Hiểu Đông nói: "Chúng ta leo ngọn núi phía sau." Y đỗ xe, lấy áo khoác đưa cho Thịnh Vô Ngung mặc vào trước, còn mình cũng mặc thêm một kiện áo gió đơn giản, hai người xuống xe leo núi.
Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn nên không tiện leo núi, nhưng đường núi này được xây dựng khá bằng phẳng, hôm nay lại là giao thừa nên con đường vắng vẻ không bóng người, hai người đi chậm, khá là ung dung tự tại.
Huyên Hiểu Đông đẩy anh leo hơn nửa tiếng thì lên đến đỉnh núi, y đưa Thịnh Vô Ngung lên đài ngắm cảnh ở một bên, nói: "Anh nhìn xem."
Vị trí tọa lạc của thiền viện thường có phong cảnh đẹp tráng lệ, tĩnh mịch thảnh thơi.
Ngày đông mát mẻ, bầu trời nhuộm sắc lam xám, trên đài ngắm cảnh có thể nhìn thấy một bên ngôi chùa Hải Lâm phía trước, hòa thượng ra ra vào vào, có người đang nấu nước, có người đang quét rác, có người tưới nước cho vườn rau sau núi, có người đang phơi quần áo.
Thịnh Vô Ngung nhìn một lát, thấy khó hiểu, bèn quay đầu nhìn y, "Phong cảnh rất đẹp sao?"
Huyên Hiểu Đông cong khóe môi cười, "Anh nhìn bọn họ khi trồng rau đi."
...
Thịnh Vô Ngung nhìn kỹ xuống dưới, quả nhiên có không ít hòa thượng đang tưới nước, đào đất, bón phân ở vườn rau sau núi.
Thịnh Vô Ngung trầm ngâm, Huyên Hiểu Đông xuất thần quan sát một lát, nói với anh: "Trước đây mỗi lúc em buồn chán thì rất thích nhìn những vị hòa thượng này trồng rau hàng ngày, hôm nay đào được bao nhiêu, sáng mai hái được bao nhiêu rau, lại trồng thêm rau gì.
Sau bao nhiêu năm, bọn họ vẫn như vậy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Em muốn cho tôi xem họ ẩn cư xuất thế, khoan thai tự đắc sao?"
Huyên Hiểu Đông cười, "Xem như vậy đi, chẳng qua em không nghĩ được nhiều thế, chỉ là quan sát họ khiến lòng em yên ổn.
Khi còn bé em học ở một trường tư nhân gần đây." Y chỉ ra phía sau núi, quả nhiên nhìn thấy sau bóng cây hình như có khu dạy học và sân thể dục đang tu sửa, bây giờ hẳn đang là ngày nghỉ nên vô cùng yên tĩnh.
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Khi đó em không theo kịp bài học, lại ham chơi, thường xuyên trốn học chạy tới nơi này quan sát hòa thượng trồng rau hàng ngày.
Khi đó em đã nghĩ, trồng rau thích hơn chơi đùa bao nhiêu, bọn họ ngay cả người nhà cũng không cần, làm hòa thượng chỉ cần trồng rau mỗi ngày."
Thịnh Vô Ngung phì cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Em còn lén lút đi hỏi đại sư phụ trong miếu thật cơ, hỏi bọn họ có thu nhận tiểu hòa thượng không, chỉ cần không phải học, em cũng có thể trồng rau nấu cơm."
Thịnh Vô Ngung hơi thu lại nụ cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Kết quả đại sư phụ nói bây giờ không nhận trẻ vị thành niên.
Nếu như em trưởng thành rồi mà còn muốn làm hòa thượng thì vẫn không được, trước tiên cần phải thi đại học mới được, rồi đến Học viện Phật giáo thi."
"Em mới biết không thi đỗ đại học thì mình không đi đâu được hết...!Em không còn cách nào khác đành nghiêm túc học tập."
Thịnh Vô Ngung giơ tay kéo y qua, đan mười ngón tay hai người với nhau, Huyên Hiểu Đông cúi đầu nhìn anh, cười nói: "Lúc đó đại sư phụ có nói một câu để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho em, ông ấy nói trước tiên con phải nghĩ cách để hiểu rõ xem bản thân có yêu gia đình không, thì mới có thể biết mình có muốn xuất gia không, cho nên phải đợi em lớn rồi, học đại học xong thì mới hiểu được, mới biết liệu mình có thật sự muốn xuất gia không."
Huyên Hiểu Đông hơi dùng lực nắm tay Thịnh Vô Ngung, "Mặc dù em không rõ một mái nhà ấm áp sẽ như thế nào, nhưng em đã nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Lỗi Lỗi bảo vệ cho anh, nhìn cách bác Thịnh thẳng thắn và chân thành, em nghĩ rằng những người còn lại trong gia đình anh nhất định cũng là những người tốt, nhà anh chắc chắn là một đại gia đình đầm ấm, cho nên em muốn trân trọng tình cảm của họ một lần."
Huyên Hiểu Đông nhìn về phía ngôi chùa, "Bao nhiêu năm qua họ vẫn trải qua những tháng ngày như vậy, quét tước, đọc kinh, ăn chay, trồng rau, em thường xuyên đến quan sát họ, suy nghĩ bản thân mình cũng là một thành viên trong đó, nơi này giống như một ngôi nhà khác của em vậy."
Thịnh Vô Ngung nghe y nói một thôi một hồi đạo lý để an ủi mình, trong lòng chỉ xót xa vì một đứa bé còn nhỏ như vậy đã nghĩ tới chuyện xuất gia để trốn tránh.
Anh cảm thấy ấm lòng, nắm ngược lại tay Huyên Hiểu Đông, "Được, vậy trưa nay chúng ta đến thiền viện ăn chay đi."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Hôm nay là giao thừa, quán ăn nhỏ ở chùa không mở cửa, chỉ là em biết hôm nay họ sẽ để lại một ít đồ ăn cho người tới cầu phúc, anh chờ chút."
Y đi một mạch xuống đường núi, cơ thể nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã tới cổng chùa, sau đó nhanh chóng cầm hai bắp ngô luộc quay về, đưa cho Thịnh Vô Ngung, "Anh nếm thử đi, nấu với nước hoa quế mật ong, dạ dày anh không khỏe, nếm thử là được."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Chẳng phải đồ miễn phí sẽ có rất nhiều người xếp hàng sao? Sao em về nhanh vậy?"
Huyên Hiểu Đông lần mò trong túi, lấy ra một cái bùa bình an, nói: "Nhà có bệnh nhân, có thể cúng đèn, sau đó sẽ được tặng bùa bình an, còn cả thắp hương đồ ăn trước Phật, ăn xong có thể được hưởng một năm bình an, không bệnh tật không tai ương.
Bây giờ không có ai, sáng sớm mai nhiều người tới tranh nhau bốc bát hương lắm, xin tài lộc xin bình an xin khỏe mạnh, ai tin điều này đều muốn tới chùa bốc bát hương."
Hóa ra vẫn phải bỏ tiền thì mới có đặc quyền, Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Sao không đưa bùa bình an cho tôi?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Sợ anh không tin những chuyện này."
Thịnh Vô Ngung nhận lấy, lật lên lật xuống nhìn trong tay, thỏa mãn nhét vào túi áo của mình, gật đầu cười, "Nhận cẩn thận rồi nhé, đợi khi nào phẫu thuật phải mang theo mới được."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, Thịnh Vô Ngung chậm rãi bẻ ngô ra ăn, quả nhiên ngô thơm mùi đường hoa quế.
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh thích thì hôm nào em làm cho anh ăn, em cũng có mật ong hoa quế, luộc xong rồi nướng, quết thêm mật ong nữa thì rất hấp dẫn, cũng rất thơm ngon."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, phẫu thuật xong tôi sẽ trở về nông trường của em."
Huyên Hiểu Đông thấy anh ăn được vài miếng thì không ăn nữa, cầm khăn ướt giúp anh lau tay.
Hai người cùng nhau xuống núi lên xe, Huyên Hiểu Đông khởi động xe, lái ra đường núi, hỏi: "Về thẳng nhà anh chứ?" Đồ đạc đều đã sắp xếp gọn gàng trên xe, giờ mà cứ lề mề tiếp nữa, chỉ sợ ngài Thịnh lại nghĩ ra chủ ý gì khác, dù sao chính y cũng không phải người có ý chí quá kiên định...!Bắt cóc ngài Thịnh cao quý từ người nhà anh đi, đến một nơi không ai quen biết, đúng là một sự mê hoặc quá lớn.
Thịnh Vô Ngung nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cổng trường lướt qua, Huyên Hiểu Đông hoàn toàn chẳng để lại một ánh mắt nào cho ngôi trường, anh biết y không có chút lưu luyến và tình cảm nào cho nơi mình từng học mười năm, bèn thuận miệng nói: "Được, về nhà thôi."
Hôm nay dinh thự Lâm Viên rất náo nhiệt, lúc Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung bước vào, mọi người đang đánh bài ở phòng khách.
Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung vào nhà, nhận được sự chào đón nhiệt liệt.
Thịnh Phù Vân ngồi trên cao, tay ông đang xòe bài ra như quạt, ông nhìn thấy Huyên Hiểu Đông xách hai túi đồ đầy ụ thì cười thòm thèm, "Lòng hun khói đến rồi! Lỗi Lỗi, mau mang vào bếp để mẹ cháu thái ra đi."
Huyên Hiểu Đông: "..." Y còn chưa lấy lại tinh thần khi vừa mới vào cửa đã thấy một bàn đánh bài khí thế ngất trời thế này, thì đã bị Thịnh Lỗi Lỗi đứng dậy tới xách giúp đồ trong tay mình, gã còn ấn y ngồi vào chỗ của mình, "Anh Hiểu Đông vào đánh bài đi, em vào bếp giúp."
Huyên Hiểu Đông bị nhét bài vào tay, vẫn còn chưa hết hoang mang, "Để tôi vào bếp giúp...!Tôi không biết đánh bài..."
Bà lão ngồi bên trên cũng lên tiếng, "Ngồi đi ngồi đi, sao lại để khách làm việc cơ chứ, trong bếp có dâu cả dâu thứ bận rồi, con chơi bài đi,