Huyên Hiểu Đông đẩy Thịnh Vô Ngung ra sân sau, Thịnh Vô Ngung chỉ huy y lên tầng, vào phòng của mình, "Thật ra tôi không ở dinh thự này thường xuyên lắm, nhưng ở đây đều có phòng để mọi người ở lại.
Bình thường chỗ này chỉ có anh hai và chị dâu sống, sau khi tôi thành lập công ty thì thỉnh thoảng tới thăm họ, nên cũng ở lại."
Huyên Hiểu Đông đi vào, lại nhìn thấy trong căn phòng gọn gàng sạch sẽ có giường hộ lý và rất nhiều các thiết bị hỗ trợ để anh thuận tiện hoạt động, còn đặt cả một ít sách, chắc là những cuốn bình thường Thịnh Vô Ngung hay đọc, những thứ còn lại thì rất giản đơn.
Y cúi đầu xuống đến giúp Thịnh Vô Ngung xoa bóp đôi chân, "Anh lên giường để em bật máy xoa bóp cho nhé?"
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được."
Huyên Hiểu Đông bế anh lên giường, chụp máy xoa bóp giúp anh rồi khởi động thiết bị.
Thịnh Vô Ngung thả lỏng cơ thể rồi ngủ thiếp đi ngay.
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, ánh sáng ngoài cửa hắt vào bên trong đổ bóng râm, biết đêm hôm qua chắc chắn anh không ngủ, bèn khẽ khàng đi tới kéo rèm cửa sổ rồi đóng cửa lại.
Sau đó y ra khỏi phòng, nhìn phương hướng rồi đến nhà bếp.
Tuy là khách nhưng trong bếp lại đang có chị dâu cả dâu thứ của Thịnh Vô Ngung bận rộn, y lại là người chịu khó, cuối cùng vẫn không thể an tâm hưởng thụ sự vất vả của người khác.
Nhà bếp ở chếch một phía của tầng một, vô cùng rộng rãi.
Lúc đi vào, Huyên Hiểu Đông nghe thấy tiếng trao đổi đủ thứ chuyện, "Con cá này thả vào chảo khi dầu đang nóng hay dầu đã nguội?"
"Chị thấy chắc cho vào chảo nóng dầu nguội đó, ai cũng bảo thế."
"Đợi em gọi điện cho ông Vương hỏi thử."
"Ông Vương về ăn Tết với con gái rồi, bên kia tín hiệu không tốt sao? Em tin chị đi, dùng chảo nóng dầu nguội là được, em chờ chút nha, để chị lên tìm thử video nấu ăn cho em xem.
Bình thường chị thấy họ đều nói rằng cần dùng chảo nóng dầu nguội——Nhưng mà con cá to thế này, rót bao nhiêu dầu ăn mới ổn đây ta?"
"Mẹ, con xem bách khoa toàn thư bảo rán cá phải thấm khô nước ở mặt ngoài, nếu không thả cá vào chảo là dầu ăn bắn tung tóe đó, con này vẫn còn ướt đẫm nè."
"Đó là ướp rượu gì ấy...!Sáng nay ông Vương nói tẩm ướp càng sớm thì càng ngon hơn."
"Không phải Cục hậu cần có giao món ăn đêm giao thừa sao? Sao chúng ta còn phải tự làm ạ?"
"Cháu không hiểu, những món khác có thể ăn đồ người ta làm, nhưng cá thì phải tự làm, cái này gọi là "hàng năm dư dả"(*)."
(*) 有余 (dư dả) và 有鱼 (có cá) đều có cách phát âm là [yǒuyú].
Đây là một trong những lời chúc tốt lành truyền thống nhất của Trung Quốc.
Trong tranh minh họa của câu chúc này có sự xuất hiện của chú cá và hoa sen, mang hàm ý cuộc sống giàu sang, dư thừa của ăn của để hàng năm!
"Cần gì phải để ý vậy chứ, mấy năm trước toàn đặt khách sạn trước...!Năm nay ông nội ăn Tết ở đây nên bên Cục hậu cần cũng giao cơm tất niên đến, quây quần ăn là được rồi.
Trông con cá này to quá, cháu cảm thấy bác gái rán không quen, đừng nói con cá này phải giữ đến sáng hôm sau nha..."
"Hay là gọi bố tới rán nhỉ?"
"Thôi thôi, bố cháu càng không được, bác trai cháu cũng thế, ông ấy chỉ biết làm món hầm, bình thường đều là ông Vương làm thôi, quanh năm suốt tháng nấu nướng được bao nhiêu lần.
Mấy người nhà họ Thịnh làm gì phát triển tế bào nấu cơm đâu."
"Thật ra cháu thấy trong chỗ quà Tết anh Hiểu Đông biếu có một con cá khô rất lớn...!Hay là chúng ta ăn cái đó là được rồi, hấp sơ sơ qua chút đã rất ngon."
"Con cá này là ông nội cháu câu, đổi sang con khác là ông nhận ra ngay."
"Chắc chắn ông không soi mói con cá của anh Hiểu Đông đâu, với cả ông đi đâu mà câu được con cá siêu to khổng lồ thế này?"
"Hai ba giờ sáng hôm qua, ông đi câu ở đập chứa nước..."
"Đêm hôm khuya khoắt trong trời đông giá rét như này mà ông còn đi câu cá ở đập chứa nước...!Hay là vẫn nên thôi, con cảm thấy rán không quen, không cẩn thận còn bị khét bên ngoài sống bên trong, lại còn phải giữ hoàn chỉnh con cá...!Khó quá trời, mà cái chảo này cũng không đủ lớn nữa! Hay dùng con cá khô của anh Hiểu Đông đi, có ý nghĩa là được rồi."
"Chắc chắn ông cụ muốn khoe con cá to mình câu được, con đổi cá bề ngoài ông sẽ không nói, nhưng trong lòng nhất định sẽ thất vọng."
"Hay là hấp để ăn? Con cảm thấy hấp lên đáng tin hơn đấy, tẩm ướp cũng vừa miệng rồi, hấp không thành công thì vẫn không quá khó ăn."
"Hấp xong mà để đến sáng mai...!thì trông sẽ không đẹp đâu."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, đi tới gõ cửa một cái, Thịnh Sa Sa ngẩng đầu nhìn y cười, "Anh Hiểu Đông? Chú nhỏ đâu rồi ạ?" Rồi giới thiệu cho y, "Đây là mẹ em, đây là mẹ Sa Sa."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Chào hai chị, Vô Ngung đang nghỉ ngơi trong phòng.
Mấy mẹ con muốn rán cá sao? Để em làm cho."
Bốn người phụ nữ trong bếp lập tức mắt sáng ngời, "Tốt quá tốt quá, bọn chị còn đang lo đây, đây là món quan trọng nhất của bữa cơm tất niên, em đến thì tốt quá."
Huyên Hiểu Đông đi tới buộc chặt tạp dề, đi qua nhìn lại con cá kia, cầm dao khứa những đường vân đều đặn lên thân cá, sau đó tìm bột mỳ đổ vào bát để pha, hỏi: "Có rượu không? Tốt nhất là bia lạnh."
Thịnh Hỉ Hỉ nói: "Có ạ! Trong tủ lạnh có bia Lạc Lạc vừa mua, để em đi lấy." Cô bé nhanh chóng mang hai chai bia đến, Huyên Hiểu Đông mở ra rót một chai vào, pha thêm bột, thêm hai quả trứng gà, một muỗng nhỏ bột soda, một chút bột ngô và muối tiêu, khuấy đều hỗn hợp bột lên rồi xoa đều khắp mặt cá.
Thịnh Sa Sa tò mò hỏi: "Bột pha với bia rán có dễ bị cháy không ạ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cháy hay không còn phải dựa vào lượng nhiệt và thời gian sử dụng trong quá trình nấu, bột pha bia giúp món chiên ngon hơn, có thể dùng để chiên bí đỏ, chiên nấm, chiên ngó sen, chiên cá chiên tôm...!đều làm tăng hương vị."
Y nhẹ nhàng nhấc chiếc chảo sắt lớn lên, đặt lên kệ bếp rồi bật bếp, sau đó rót non nửa chảo dầu.
Thịnh Sa Sa thấy cánh tay y thành thạo điêu luyện nhấc được cả một cái chảo nặng như thế thì trợn mắt lên, "Anh Hiểu Đông, anh khỏe thật đấy!" Rõ ràng trông cơ bắp cũng không đô con mạnh mẽ lắm mà.
Chị dâu thứ cười nói: "Cái này gọi là người thạo nghề vừa ra tay là biết ngay gạo có xay được ra cám không."
Thịnh Hỉ Hỉ nói: "Trước đây con từng nghe qua vụ nấu cá với bia rồi, nhưng mà là chiên trước rồi mới hầm.
Bia có hàm lượng đường cao, cá sẽ ngon."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Bây giờ em chiên cá trước để định hình, sáng mai lúc hâm lại có thể thêm bia, cà chua, cà rốt, dưa chua,...!sẽ làm hương vị hầm ngon hơn."
Chảo nóng dầu lạnh, y thả con cá lớn đã được tẩm bột vào trong chảo, bắt đầu rán cá, động tác thuần thục.
Mọi người thấy tay nghề y điêu luyện thì trong lòng vô cùng tin tưởng, bèn thu dọn bát đũa, cắt hoa quả, rót đồ uống rồi phục vụ súp.
Huyên Hiểu Đông từ từ xóc chảo, nhẫn nại đợi đến lúc cá chín, mùi hương chậm rãi bay ra, tiếng xì xèo vang vọng, vỏ ngoài con cá cũng dần dần biến thành màu vàng ruộm hấp dẫn.
Y lật mặt cá rán tiếp, lại tiếp tục kiên nhẫn đợi đến khi bề mặt cá biến thành màu vàng ruộm, cầm kẹp gắp con cá ra đặt lên đĩa.
Thịnh Sa Sa hỏi: "Xong chưa ạ?"
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Đợi khi nào nguội còn phải chiên lại lần nữa, đừng gấp."
Sau khi chiên lần hai, lớp bột bao phủ bên ngoài cá đã nổ bung ra xốp giòn vàng óng, màu sắc cả con cá lớn rất đẹp, mùi hương động lòng người, đúng là hoàn hảo chẳng chê được vào đâu.
Chị dâu cả khen, "Đúng là món ăn đẹp nhất bữa cơm tất niên hôm nay! Con cá to vậy nên căn chỉnh được lượng nhiệt và thời gian nấu rất khó, vậy mà Hiểu Đông làm được! Em giỏi thật đấy!"
Hai gò má Huyên Hiểu Đông ửng hồng, "Còn món gì cần làm nữa không ạ?"
Chị dâu thứ vội vàng nói: "Không có không có, em đi gọi Vô Ngung dậy đi, chúng ta có thể ăn cơm được rồi." Chị lại gọi Hỉ Hỉ: "Bảo Lỗi Lỗi và bố con ra ngoài cửa đốt pháo đi."
Huyên Hiểu Đông về phòng, thấy máy xoa bóp đã dừng hoạt động, Thịnh Vô Ngung vẫn đang ngủ.
Nghĩ một lúc, y kéo rèm cửa sổ ra, bật thiết bị đa phương tiện trên bàn, chọn một khúc dương cầm rồi nhấn xuống.
Hiệu quả âm thanh trong phòng vô cùng tốt, tiếng nhạc êm đềm hòa mình trong không gian.
Không lâu sau, quả nhiên Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, mơ màng nằm trên giường một lúc mới phục hồi tinh thần, sau đó anh quay đầu trên gối sang một bên, mỉm cười với Huyên Hiểu Đông, "Tôi ngủ lâu lắm à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không đâu, mới gần một tiếng thôi, phải ăn