Trong bệnh viện, Lâm Nhược Phi nằm trên giường, sắc mặt tái xanh.
Lộ Tiểu Trúc ngồi bên cạnh lau nước mắt, Lâm Diệc Du và Lâm Diệc Kỳ ngồi ở một bên.
Lâm Diệc Kỳ nhỏ giọng an ủi Lộ Tiểu Trúc, trong lòng cũng có phần bất an, "Chẳng trách mấy hôm nay con thường xuyên nhìn thấy bố day đỉnh đầu, bố vẫn luôn không thoải mái."
Sắc mặt Lộ Tiểu Trúc tái nhợt, hoang mang lo sợ, "Ông ấy vẫn luôn thở ngắn than dài, bị tức giận vì chuyện anh mấy đứa muốn đổi họ...!Làm sao bây giờ?"
Lâm Diệc Du vẫn giữ im lặng, mãi đến khi Lâm Diệc Cẩn gõ cửa, đẩy cửa vào, cậu mới đứng thẳng người dậy tiến đến.
Lâm Diệc Cẩn hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Lâm Diệc Du nói: "Lúc ăn cơm tối bố không ăn được bao nhiêu, sau đó luôn ở một mình trong phòng làm việc.
Mẹ vào xem thì bị dọa sợ vì bố đã ngã xuống đất, rồi gọi xe cứu thương, chụp CT não bộ.
Xem X-quang thì tình hình cũng không ổn lắm, khả năng còn cần làm thêm bước xét nghiệm sinh thiết(*) nữa."
(*) Là xét nghiệm được thực hiện bằng việc lấy bệnh phẩm của mô từ bất cứ vị trí nào trên cơ thể, như da, nội tạng hay cấu trúc khác, thường dùng để xác định bệnh ung thư.
Lâm Diệc Cẩn hơi cau mày, "Chuyển viện đi, tôi sẽ đi liên hệ, tìm chuyên gia đến hội chẩn." Dù sao xe cứu thương chỉ đưa đến bệnh viện gần nhất, nhất định có rất nhiều thiết bị kiểm tra không chính xác.
"Không cần liên hệ." Một chất giọng già nua đượm vẻ mệt mỏi vang lên, Lâm Nhược Phi tỉnh rồi.
Lâm Diệc Cẩn quay đầu, Lộ Tiểu Trúc nhào vào ngực Lâm Nhược Phi, khóc om sòm lên, hai mắt sưng đỏ.
Lâm Nhược Phi nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Ở nước ngoài đã kiểm tra rồi, là bệnh ác tính, vẫn luôn duy trì trị liệu.
Mấy ngày gần đây về nước bố cũng có đến bệnh viện Tĩnh Hải khám định kỳ, vốn dĩ không định bảo với mấy đứa, sợ cả nhà lo lắng—— Bố cũng già rồi, chỉ là không yên lòng về Lâm Thị, không yên tâm về mấy đứa..."
Lộ Tiểu Trúc sợ ngây người, Lâm Diệc Kỳ đỏ hoe mắt, giọt nước mắt lăn xuống dưới, "Bố! Sao bố không nói sớm chứ?"
Bình thường trông ông tinh thần sáng láng, bây giờ nằm bẹp trên giường bệnh đã phơi bày vẻ già nua.
Lâm Diệc Cẩn im lặng, khuôn mặt tựa như pho tượng lạnh lẽo, Lâm Nhược Phi nói: "Kế hoạch ban đầu...!là qua hết năm, sắp xếp xong sự vụ công ty rồi phẫu thuật mở sọ, dù sao cũng mạo hiểm, cho nên trước khi tiến hành phẫu thuật thì phải lo liệu xong việc công ty, còn có thu xếp di chúc nữa..." Ông nhìn Lộ Tiểu Trúc đã khóc sắp tắt thở, nhỏ giọng nói: "Mấy đứa yên tâm, bố sẽ chăm sóc tốt cho cả ba."
Lâm Nhược Phi lại nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Trước đó bố và ông ngoại con đã nói chuyện này với nhau, hi vọng khoảng thời gian này con ở nhà." Một lát sau, ông mới thì thào nói: "Dù sao thì...!bố cũng không cản chuyện của con được bao lâu nữa."
Lâm Diệc Cẩn im lặng rất lâu, mới khẽ giọng nói: "Vâng."
Lâm Nhược Phi truyền dịch xong thì chỉ làm vài trị liệu đơn giản, cả gia đình về nhà.
Lâm Diệc Cẩn về phòng mình, rất nhanh nhận được cuộc gọi ông ngoại hắn gọi tới, "Nghe nói bố cháu nhập viện rồi? Ông bảo cậu của cháu qua xem xem có gì cần hỗ trợ không."
Lâm Diệc Cẩn nói: "Kiểm tra xong về rồi ạ, bảo là năm sau nhập viện phẫu thuật, hiện tại vẫn duy trì trị liệu, ông ấy đã biết từ trước."
Ông Hạ im lặng một lát rồi nói: "Đúng, hồi trước bố cháu đã gọi điện bảo ông, nhưng lúc ấy lại không cho ông nói với cháu, cho nên lúc đó ông không tán thành việc cháu muốn đổi họ.
Diệc Cẩn, bố cháu kỳ vọng rất lớn vào cháu, bố nói với ông muốn cháu là người thừa kế công ty, nhưng cũng hi vọng cháu có thể quan tâm đến em trai em gái mình hơn.
Ông biết chuyện năm đó cháu chịu tổn thương, nhưng Diệc Cẩn à, ai rồi cũng phải trưởng thành, bọn ông trong mắt cháu có lẽ vẫn luôn là những người giữ tư tưởng bảo thủ, nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho cháu mà thôi."
"Mấy ngày qua bố cháu vẫn luôn nôn nóng thu xếp cổ phần công ty, vốn dĩ chỉ muốn tìm thời gian để nói kỹ hơn cho cháu.
Cháu nên gánh vác trách nhiệm của mình, phát triển Lâm Thị——Nói đi cũng phải nói lại, có chuyện gì thì cũng phải đợi bố cháu phẫu thuật xong mới tính tiếp được."
Lâm Diệc Cẩn thấp giọng: "Cháu không có hứng thú với Lâm Thị."
Ông Hạ nói: "Nhưng đó là công ty do mẹ và bố cháu cùng gây dựng, cháu định chắp tay dâng cho người ta cũng được.
Thế nhưng Lâm Diệc Cẩn, dù là bố cháu hay là ông thì cũng sẽ già rồi phải chết.
Cậu của cháu có gia đình mình, Lâm Diệc Du càng không cần phải nói, cả người anh mà cháu có tình cảm kia nữa, cháu có chắc chắn mình có thể che chở cho người anh trai kế kia cả đời không?"
"Cái gì cháu cũng không cần, cháu cao cả quá, nó sẽ cảm động sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cháu khăng khăng nó vẫn giống như trước đây ư? Cuộc sống của mấy đứa vĩnh viễn không cần lo nghĩ, không bao giờ xảy ra chuyện gì được chắc? Làm con rùa rụt cổ sống ở nông trường là thật sự có thể tránh được tất cả phiền toái trên thế gian này sao?"
"Cháu lấy gì che chở cho nó? Không có ông, không có bố cháu, cái vị trí giảng dạy nghèo khốn kia của cháu có thể giúp cháu và người anh kế kia không lo chuyện cơm áo sao? Đời luôn thay đổi, cháu của thời niên thiếu không thấy những điều này, ông và bố cháu làm kẻ ác, bây giờ cháu vẫn định sống cả đời trong giấc mơ thời niên thiếu sao? Hay là phải nói cháu trốn trong tháp ngà, từ chối hòa nhập với xã hội, hận ông và bố cháu, mãi mãi làm một kẻ khờ khạo?"
Lâm Diệc Cẩn nhắm mắt lại, "Cháu biết rồi, ông ngoại."
Ông Hạ hít sâu một hơi, "Mẹ cháu là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, cháu là đứa cháu ngoại mà ông yêu thương nhất.
Ông nói một câu cuối cùng cho cháu nghe, thừa kế Lâm Thị không có gì mâu thuẫn với việc cháu muốn có người kia."
Rất lâu sau Lâm Diệc Cẩn không nói gì, mãi hắn mới thấp giọng nói: "Ông ngoại, cháu hiểu những đạo lý này, nhưng sau khi trở thành người như vậy, anh ấy lại không yêu cháu nữa."
Ông Hạ im lặng, rất lâu sau mới nói: "Cháu và mẹ cháu giống nhau như đúc, năm đó ông...!phản đối Lâm Nhược Phi, bởi vì ông cảm thấy về bản chất thì bố cháu và ông là một kiểu người.
Nhưng mẹ cháu thích anh ta, cứ đâm đầu vào hết lần này tới lần khác, tuổi tác không thể mãi mãi, yêu là gì, ông không thể hiểu được."
"Cháu tự suy nghĩ đi, không phải ông ép cháu, nếu cháu không ở đây thì ông vẫn sẽ giúp cháu không cần lo cơm áo gạo tiền, nhưng chắp tay dâng thứ mẹ cháu làm nên cho người khác, cậu của cháu cũng cảm thấy không phục, sức mạnh là phải nắm giữ trong tay mình——Một kẻ không có sức mạnh thì cũng không thể bảo vệ được tình yêu."
Cúp điện thoại xong, Lâm Diệc Cẩn giơ tay xoa mặt, hít một hơi thật sâu.
Mặt khác, Lộ Tiểu Trúc ra ngoài rửa mặt, đôi mắt vẫn sưng húp như quả đào.
Lâm Diệc Kỳ ra ngoài thấy mẹ như vậy thì trong lòng thấy phiền chán.
Từ khi phát hiện ra bố ngã trong phòng làm việc rồi vào viện, ngoại trừ khóc thét chói tai ra thì mẹ chẳng biết làm gì cả, chẳng trách bố ốm nặng như vậy mà không hề nói cho mẹ biết một tí nào.
Thành tựu duy nhất cả đời này của bà ấy chính là được lấy bố rồi sinh ra anh em bọn họ, ngoài xinh đẹp ra thì không còn gì khác.
Nhưng mà...!bà ấy cũng già rồi.
Lâm Diệc Kỳ nhớ lại biểu cảm hôm nay bố nhìn Lâm Diệc Cẩn.
Lâm Diệc Cẩn khiến ông tức đến phát ngất, vậy mà ông vẫn chỉ nhìn về phía anh cả.
Càng khỏi cần nhắc đến anh cả còn có sự ủng hộ của nhà họ Hạ, Lâm Thị nhất định sẽ do anh ta thừa kế, còn việc đổi họ xem ra bây giờ không thể nữa.
Dù Lâm Diệc Cẩn có xích mích ồn ào đến mức nào đi chăng nữa, trước sinh mạng đang trên bờ vực hấp hối của bố ruột, sao anh ta có thể tiếp tục khiến ông kích động nữa?
Vậy thì ba người họ, coi như đã được thu xếp xong...!Cũng có hạn thôi, đơn giản giống như bao nhiêu gia đình giàu có khác, hàng năm được chia phần hoa hồng, được cho chút tiền...!Chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Diệc Kỳ cắn chặt môi, Lâm Diệc Cẩn...!Nếu biết trước như vậy, đáng lẽ ra nên thúc đẩy Lâm Diệc Cẩn và Huyên Hiểu Đông nhanh hơn, khiến hai cha con họ hoàn toàn đoạn tuyệt...!Còn bây giờ thì không kịp nữa rồi.
Cô tiến đến nắm lấy tay Lộ Tiểu Trúc, "Mẹ, chắc chắn là bố muốn giao Lâm Thị cho anh cả."
Lộ Tiểu Trúc ngẩn ra, "Bố con vẫn luôn có dự định như vậy mà." Bà nhìn gương mặt bất an của con gái, vỗ về cô, "Yên tâm, bố con sẽ không bạc đãi chúng ta đâu."
Lâm Diệc Kỳ thật sự giận đến bật cười trước sự ngu ngốc của mẹ mình, "Mẹ, con mắc bệnh tim, không thể sinh con, anh hai còn chưa kết hôn, ba người chúng ta không có trong tay một chút sản nghiệp nào hết.
Nếu bố thật sự...!con nói là nếu như, mẹ cảm thấy liệu anh cả có quan tâm đến chúng ta nữa không? Chia lợi nhuận gì đó, sau này chúng ta còn cần nhiều tiền, e là từng đồng từng cắc đều phải phụ thuộc vào người ta!"
Lộ Tiểu Trúc vỗ tay Lâm Diệc Kỳ, "Con đừng suy nghĩ nhiều quá, tin tưởng bố con đi, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho chúng ta.
Hơn nữa người tốt ắt được trời ban lộc, bố con nói với mẹ vẫn còn hi vọng rất lớn vào cuộc phẫu thuật, nhất định sẽ không sao đâu!"
Lâm Diệc Kỳ bị bà làm nghẹn lời, tức giận đến bật cười, chắc bố yêu cái sự ngây thơ khờ khạo này của mẹ lắm đây, cô nghĩ bụng một lúc, nói: "Được rồi, con tin nhất định bố có thể chuyển nguy thành an, nhưng mà bây giờ bố xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc trước bố cũng nuôi nấng anh Hiểu Đông nhiều năm, bây giờ vẫn đang ở trong nước, có phải mẹ nên gọi điện cho anh Hiểu Đông không? Bảo anh ấy về thăm bố, cũng coi như tranh thủ cứu vãn tình cảm với bố luôn.
Hơn nữa anh cả thấy mẹ chủ động gọi anh Hiểu Đông về, chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Lộ Tiểu Trúc lưỡng lự, "Vậy...!Để mẹ bàn bạc với bố con đã..."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Bàn bạc gì nữa? Nếu bàn bạc thì kiểu gì bố cũng không muốn, nhưng đây là lễ tiết, anh Hiểu Đông gây ra chuyện lớn như vậy, lần này cũng vì anh cả làm loạn lên muốn đổi họ để ở bên anh ấy, cuối năm anh cả cũng không ăn Tết ở nhà, bố đau lòng nên mới phát bệnh.
Mẹ bảo anh Hiểu Đông đến xin lỗi bồi thường, hòa hoãn quan hệ cả hai luôn, không phải nên thế sao?"
"Hơn nữa tương lai chúng ta cũng cần nhìn sắc mặt anh cả, mẹ bảo anh Hiểu Đông về là một công đôi việc, anh cả chắc chắn sẽ đứng trung gian dàn xếp, lại nhận phần ân tình này của mẹ.
Coi như mẹ nghĩ cho bọn con đi, nghĩ vì anh hai đi, ban đầu là anh ấy đuổi anh Hiểu Đông đi, có khi anh cả vẫn đang ghi hận trong lòng.
Tương lai anh ấy tiếp quản công ty, anh hai làm việc ở đó liệu có khó khăn không? Mẹ không nhân lúc này để hòa hoãn quan hệ hai người họ thì sau này anh hai sẽ chịu thiệt thòi lắm.
Mà cũng đúng lúc mẹ làm hòa với anh Hiểu Đông luôn đi, hâm nóng tình cảm mẹ con."
Lộ Tiểu Trúc nửa tin nửa ngờ, "Nhưng sức khỏe bố con hiện tại như vậy, nhỡ đâu vừa nhìn thấy Hiểu Đông thì lại càng giận rồi bệnh nặng hơn thì sao?"
Lâm Diệc Kỳ thầm cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nói: "Bố muốn giao công ty cho anh cả, sao còn bận tâm tới chuyện này chứ? Bố quản cũng không quản nổi nữa rồi, chẳng thà để mọi người cùng hòa thuận không phải tốt hơn sao?"
Lộ Tiểu Trúc hơi do dự, "Được rồi——Nhưng mà mẹ không có số điện thoại của nó."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Chắc chắn anh hai có, hôm nay trời tối rồi, để sáng mai đi.
Nhất định anh cả đang sống cùng anh ấy ở ngoài, mẹ xem Tết nhất mà anh cả còn không về, đương nhiên là ở cùng anh ấy rồi.
Anh Hiểu Đông cũng biết bố xảy ra chuyện, mẹ là bề trên của anh ấy, gọi điện bảo anh ấy về thăm bố, hạ một nấc thang cho anh xuống trước."
Cô nghĩ ngợi rồi lại bảo Lộ Tiểu Trúc, "Ngoài ra còn một việc nữa, mấy hôm trước con đã nói với bố rồi, bây giờ bố lại như vậy nên con nói với mẹ, phải chắc chắn việc này vì có liên quan đến việc kết hôn của con."
Lộ Tiểu Trúc ngẩn ra, "Kết hôn gì cơ? Với cậu Tiểu Bàng kia sao?"
Lâm Diệc Kỳ cười nhạt, "Tiểu Bàng nào? Mẹ, bây giờ con mà lấy Tiểu Bàng, tương lai sẽ không có chỗ dựa trong nhà, con lại không thể sinh nở, liệu có kết quả gì tốt chứ? Con phải bước chân vào gia tộc quyền thế, lúc đấy mới có thể trợ lực cho anh hai, cho nhà họ Lâm!"
Lộ