C ó thêm một người cha nuôi là tướng quân kiêm khâm sai đại thần, cuộc sống của Tiểu Thảo cũng không thay đổi gì nhiều.
Nàng trước nay tác phong làm việc khiêm tốn, do đó, trừ người trong nhà và mấy người bên Triệu gia, cũng không có ai khác trong thôn Đông Sơn biết nàng nhận một người cha nuôi có gia cảnh trâu bò như vậy.Ban đầu, Dư Hải và Liễu thị gặp mặt Phòng tướng quân còn có chút cẩn thận dè chừng.
Sau đó chịu sự ảnh hưởng của con gái, đã có thể thoải mái nói chuyện.
Bây giờ, mọi người đã xem Phòng tướng quân tính cách hào phóng, hay đến nhà ăn cơm chùa này như thân thích mà đối xử.Đảo mắt đã qua một tháng.
Thời tiết trở nên ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ cây trên Tây Sơn sinh trưởng bừng bừng.
Ba ruộng dưa hấu nhà Tiểu Thảo lá mọc to, xanh như được nhuộm vậy, trên dây dưa hấu đã xuất hiện nhiều đóa hoa màu vàng nhạt.
Có bông hoa đã nôn nóng không chịu được mà trổ ra quả dưa hấu xanh lục nho nhỏ.Dư Tiểu Thảo xách một thùng gỗ không lớn, một tay cầm gáo.
Dư Hàng đã khỏe hẳn, bờ vai không lớn bao nhiêu gánh nước, đi theo sau em gái.Tiểu Thảo quay đầu nhìn trán anh trai đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: “Ca, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi.
Hay là chúng ta mượn xe cút kít nhà Chu thúc, kéo bốn năm chuyến là đủ nước tưới ruộng dưa rồi.
Nếu không phải cha mang xe lừa đi bến tàu, cũng sẽ không phiền phức như vậy!”“Không phiền phức, không phải chỉ là mấy gánh nước thôi sao? Thùng nước nhà chúng ta đều là cha đặc biệt làm kích thước nhỏ, có thể nặng bao nhiêu chứ? Còn nhẹ nhàng hơn lúc huynh phải khuân gỗ nhiều!” Dư Hàng giãn mặt ra cười nhìn em gái, gương mặt tuấn tú vì gánh nước mà trở nên đỏ ửng.
Đúng là một thiếu niên tuấn mỹ!“Ôi chao! Đây không phải Tiểu Sa và Tiểu Thảo sao! Cùng đi tưới cây à? Nói cho Vương thúc nghe ruộng nhà các ngươi trồng cây gì thế? Hoa nở cũng đẹp thật đó!” Vương Nhị Cẩu bị vợ bắt tới tưới nước cười hì hì hỏi.Mùa xuân năm nay ít mưa, cũng may thôn Đông Sơn có con suối nhỏ chảy qua thôn, nước suối chảy xuống từ Tây Sơn, cho dù lúc hạn hán cũng ít khi có lúc khô cạn.
Các thôn dân muốn tưới nước cũng thuận lợi hơn các thôn khác nhiều.Anh em Tiểu Thảo biết tính của hắn ta.
Nếu như không nói cho hắn ta biết, rất có thể buổi tối ruộng dưa nhà mình sẽ bị hỏi thăm.
Mặc dù bây giờ còn chưa có thứ gì có thể trộm được, nhưng nếu như giẫm nát mấy cây dưa đang lên, cũng đủ khiến nàng đau lòng rồi.Tiểu Thảo cười ngọt ngào nói: “Vương thúc, nhà chúng ta trồng dưa hấu, là một loại hoa quả, rất quý đó! Bây giờ vừa mới nở hoa, nhà Vương thúc cách nơi này khá gần, có thể thì giúp ta trông coi một chút nhé, đừng để bọn trẻ con không hiểu chuyện tới phá hoại!”Đôi mắt của Vương Nhị Cẩu xoay chuyển, vội vàng gật đầu nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, dù ngươi không nói ta cũng sẽ giúp người trông coi.
Tiểu Thảo, dưa hấu là cái gì? Ăn ngon không? Vương thúc ngươi chưa nghe nói bao giờ...!A ui, ai kéo tai ta đấy?”Vừa nghiêng đầu đã thấy cô vợ cọp cái chống nạnh trừng hắn ta, tức giận trên mặt tan biến như mây khói, cười nói: “Vợ à, sao nàng lại kéo tai ta? Không phải ta đang làm việc sao? Không lười biếng mà!”Vợ Nhị Cẩu trên dưới quan sát hắn một lần, nhìn đến khi trong lòng hắn ta sợ hãi, mới nói: “Ngươi nói, ngươi hỏi người ta dưa hấu là gì là có ý đồ quỷ gì hả? Vương Nhị Cẩu, ta nói cho ngươi biết! Đồ của người khác dù có tốt đến mấy, chúng ta cũng không được mơ tưởng đến! Nếu như người bệnh cũ tái phát, ta sẽ mang con nhỏ về nhà mẹ đẻ! Ta không thể để ngươi dạy hư con chúng ta được!”Vương Nhị Câu lập tức đàng hoàng ngay, rất ngoan ngoan gật đầu, bảo đảm nói: “Vợ à, nàng xem nàng kìa! Ta chẳng qua chỉ tò mò hình dáng của dưa hấu mà thôi, làm gì có ý đồ nào khác chứ? Nàng yên tâm! Ta đã sửa đổi rồi, thật sự đó!”Vương Nhị Cẩu này ba mươi tuổi mới cưới được vợ, cũng đã cưới được năm năm, bụng vợ hắn ta vẫn không có động tĩnh gì.
Trước đây không lâu, vợ hắn ta ăn gì nôn đó, khiến cho hắn rất sợ hãi.
Vưu đại phu dẫn cháu trai ông đi nơi khác, hắn ta lại không tin tưởng y thuật của Tiểu Thảo, nên tìm người mượn xe đẩy vợ mình lên thị trấn khám bệnh.Lão đại phu chẩn mạch, rồi nói cho hắn ta biết hắn ta sắp được làm cha.
Này khiến cho hắn ta mừng như điên, cười như kẻ ngốc, gặp ai cũng khoe khoang: “Vợ ta có thai, ta sắp được làm cha rồi!” Vợ Nhị Cẩu xấu hổ đến mức véo eo hắn kêu oai oái.Sau khi về nhà, Vương Nhị Cẩu đối xử với vợ hắn ta như Bồ Tát, vợ muốn ăn cái gì hắn ta đều cố gắng hết sức lấy được.
Vợ Nhị Cẩu lúc đó ăn uống không tốt, hầu như ăn gì nôn đó, nên tới mức sắp nôn ra cả gan vàng rồi.Cũng may Dư Tiểu Thảo biết chuyện, mang cho hắn ta mấy bó rau xanh, dưa chuột và cà chua.
Lúc đó trong lòng Vương Nhị Cẩu còn nói thầm Dư gia keo kiệt, lấy rau củ nhà ai cũng có làm ơn nghĩa.
Không ngờ rằng sau khi vợ hắn ta ăn một quả cà chua, việc ăn gì nôn đó giống như biến mất vậy, ăn gì cũng cảm thấy ngon.Nhưng sau khi ăn hết rau củ Dư gia mang tới, vợ hắn ta lại bắt đầu nôn ọe.
Vợ Nhị Cẩu cũng là một người chăm chỉ, trong vườn nhà cũng có dưa chuột, rau củ.
Nhưng ăn vào lại cảm thấy vị không đúng, lại bắt đầu nôn ọe!Vương Nhị Cẩu vội vàng sang Dư gia, mua cà chua dưa chuột và một ít rau củ về.
Giá rau của Dư gia từ trước đến này luôn đắt hơn rau củ bình thường ha ba phần.
Nể mặt người cùng thôn, Dư gia không những không bán giá cao cho hắn ta, còn bán rẻ hơn so với rau củ bình thường khiến cho vợ chồng Vương Nhị Cẩu rất cảm động.Bây giờ, bụng vợ Nhị Cẩu đã nhô ra, tật xấu nôn ọe hoàn toàn biến mất, trước đây gầy đi bao nhiêu giờ đã béo trở lại.
Nhà lại có mấy mẫu ruộng cần tưới nước, nếu là bình thường một mình vợ Nhị Cẩu cũng có thể làm được.
Nhưng bây giờ vợ hắn ta đang mang thai, Vương Nhị Cẩu sao chịu để vợ mình làm việc nặng nhọc, nên cắn răng vỗ ngực nói chính mình có thể làm được.Vợ Nhị Cẩu biết rõ đức hạnh của chồng mình, không yên tâm để hắn ta đi tưới nước nên lặng lẽ