Khóe mắt Dư Hàng liếc thấy một dải ánh sáng vàng, tập trung nhìn lại, hóa ra là mèo vàng nhỏ em gái nuôi.
Nhưng nó tới từ lúc nào? Chạy nhảy ở trong ruộng dưa như vậy, có khi nào dẫm phải mấy mầm dưa đang lên không? Nhưng mà nhìn kỹ lại, con mèo nhỏ này rất cơ trí, chạy nhảy trên bờ ruộng thẳng tắp, không hề đụng vào cây giống và dây dưa hấu.Một gáo nước có linh khí nhàn nhạt được tưới vào ruộng dưa, mầm dưa ở trong gió nhẹ vẫy vẫy lá cây, giống như dùng hết sức lực cố gắng lớn nhanh hơn, mà quả dưa hấu nho nhỏ, giống như chọn lúc không ai chú ý, lặng lẽ lớn lên một chút...Cho đến gần trưa, ba mẫu ruộng dưa mới được tưới một lần.
Hai anh em xách thùng rỗng trở về nhà.Lúc đến dưới chân núi Tây Sơn, phát hiện trước cửa nhà Triệu gia trước nay vốn vắng vẻ giờ có không ít thôn dân vây quanh.
Nhà Triệu bá bá ở cách thôn khá xa, lại ít qua lại với người trong thôn, nhà hắn từ trước đến nay đều rất yên tĩnh, hôm nay sao lại...Không lẽ xảy ra chuyện gì? Anh em Tiểu Thảo nhìn nhau, chạy thật nhanh đến Triệu gia.
Chạy tới tường đá bên ngoài Triệu gia, chỉ nghe thôn dân bàn tán hứng thú bừng bừng:“Ôi! Ngươi nhìn thấy không? Đó là thánh chỉ đó! Thánh chỉ hí văn lý đó! Chỉ tiếc cách xa quá, không thấy rõ hình dáng của thánh chỉ!”“Không nghĩ tới lão Triệu lại là Đại tướng quân tiền triều! Biết quan gia mấy ngày nay hay đến nhà hắn không? Đó là học trò của ông ta! Là đại quan triều đình!”“Ngươi có nghe thánh chỉ nói không, Hoàng thượng trọng dụng ỉa ra nhớ thượng trọng dụng người tài, muốn lão Triệu trở về làm quan.
Phong hắn là gì? Ta không rõ?"“Trấn Quốc tướng quân! Phong hắn làm Đại tướng quân đó! Chậc chậc, một nhà Triệu thợ săn sau này có thể sống thoải mái rồi!”“Còn không phải sao! Triệu gia sẽ được hưởng phúc ở kinh thành đó!”“Người tuyên chỉ kia không có râu, có phải thái giám hí văn lý không?”“Suỵt...!Ngươi không muốn sống nữa hả?! Những công công như bọn hắn hận nhất người khác gọi mình là Thái giám”.
Nếu như bị hắn nghe thấy, sẽ bị chém đầu đó!”Dư Tiểu Thảo nghe được những lời này hoàn toàn yên tâm.
Triệu gia rốt cuộc cũng có ngày rẽ mây thấy được mặt trời rồi! Trước đây lúc nàng tới Triệu gia, trong lúc lơ đãng thấy Triệu gia gia đứng phát ngốc nhìn về phương xa, biểu cảm mất mát.Một thân văn võ song toàn, bán mạng cho hoàng thất! Nghĩ đến Triệu gia gia tuy ẩn cư hơn ba mươi năm, chắc cũng không cam lòng với cuộc sống tầm thường này nhỉ! Thật may đương kim Hoàng thượng là một vị vua sáng suốt, trọng dụng hiền tài.
Sau này Triệu gia gia và Triệu bá bá bọn họ mới có thể đứng ở ví trí của mình, tỏa sáng đi...“Ô! Tiểu nha đầu? Ngươi đứng lại!” Lúc Tiểu Thảo xoay người muốn rời đi, một giọng nói vang dội gọi nàng lại từ phía sau.Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh, hình như xung quanh chỉ có mình nàng là cô bé.
Không lẽ là gọi nàng sao? Ai vậy? “Đúng! Gọi ngươi đó!” Một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, rất nhanh đã đi lên trước mặt nàng.
Một ông già chòm râu hoa râm, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, mặt mày hồng hào đang tươi cười nhiệt tình nhìn nàng.“Ngũ..
Ngũ gia?” Dư Tiểu Thảo nhận ra ông, nhìn cách ăn mặc giản dị cả người mặc quần áo vải thô của ông, kinh ngạc hỏi: “Sao ngài lại tói?"“Muốn tới thì tới thôi!” Thái thượng hoàng chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh, ánh mắt thâm thúy, ngay cả không khí hình như cũng mát mẻ hơn, bèn cười nói: “Nơi này là một nơi dưỡng lão tốt!”Đầu Dư Tiểu Thảo đầy vạch đen, thầm nghĩ: Ngài rảnh thật đấy, tơ lụa thượng hạng không mặc, nhất quyết phải mặc quần áo vải thô có mụn vá.
Quý tộc hoàng thất không làm, nhất quyết phải lắc lư chạy tới nơi chim không thèm ỉa này.
Nơi thâm sơn cùng cốc này, con mắt nào của ngài thấy đây là nơi dưỡng lão tốt?“Ngài...!Ngài không phải là đi cùng khâm sai tuyên chỉ tới đấy chứ?” Dư Tiểu Thảo thấy ông đi từ Triệu gia qua đây, linh trí thuận miệng hỏi.Thái thượng hoàng cười ha hả, hình như tâm trạng rất tốt: “Ta nghe...!Nghe nói tổng quản đến thôn Đông Sơn tuyên chỉ, nghĩ vừa vặn tiện đường, trên đường còn có thể chăm sóc lẫn nhau nên cùng đi!”“Tiện đường? Ngài tới thôn Đông Sơn có việc gì cần làm à?” Dư Tiểu Thảo ôm mèo vàng nhỏ, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt của nó.Thái thượng hoàng càng tươi cười hơn, híp mắt nhìn nàng, khiến Tiểu Thảo cảm thấy có chú loạn, lúc này mới lên tiếng nói: “Đương nhiên là tới tìm ngươi!”“Tìm ta?” Tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy ba trăm lượng bạc không đáng giá mua công thức đồ kho của nhà nàng, muốn trả lại? Ngẫm lại cũng đúng, Ngũ gia cũng không phải người làm ăn hay mua bán, tiêu ba trăm lượng chỉ vì thoả mãn sở thích ăn uống, đúng là có chút xa xỉ thật!Thái thượng hoàng cố tình ra vẻ thần bí, vẫy vẫy tay với nàng nói: “Đi, vừa đi vừa nói!” Vừa nói vừa đi về hướng nhà của Tiểu Thảo.Ô! Xem ra đúng là có chuẩn bị mà đến, ngay cả nhà nàng ở đâu cũng nghe ngóng luôn rồi! Nhưng mà bây giờ nhà nàng không có nhiều tiền như vậy, tiền bán công thức đồ ăn và tiền kiếm được sau đó đều đưa Chu tam thiếu đầu tư vào cửa hàng ở bến tàu rồi.Thái thượng hoàng ung dung thong thả đi phía trước, Tiểu Thảo giống như một người hầu nhỏ cẩn thận theo phía sau.
Sau nữa chính là Dư Hàng và người hầu của Thái thượng hoàng.Dư Hải vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám người hùng dũng đi tới nhà mình.
Tập trung nhìn lại, trong đám người này có cả con gái chàng sao?“Tiểu Thảo...!Con đây là? Ôi! Đây không phải là Ngũ gia sao? Sao ngài lại tới đây?” Lúc này Dư Hải cũng nhận ra ông đi đầu tiên, vội tiến tới chào hỏi.Thái thượng hoàng nghiêm mặt, dùng giọng nói khó chịu nói: “Gia rất già sao? Tiểu Dư, người thành thật không biết nói chuyện sẽ đắc tội rất nhiều người đó! Gia rất tức giận! Ngươi xem thế nào mà làm đi!”Dư Hải biết người trước mặt này rất có địa vị, không cẩn thận chạm phải rủi ro của ông, không chừng sẽ làm ra chuyện gì với hạng dân đen như họ đấy.
Người ta chỉ cần động ngón tay thôi cũng không phải là thứ chàng có thể thừa nhận được.
Nhất thời, Dư Hải đứng tại chỗ tay chân luống cuống, ấp úng không biết nói gì cho phải!“Ngũ