Sủng vật của ai người đó thương, Dư Tiểu Liên lấy vỏ dưa, học theo dáng vẻ của em trai nhỏ gọt bỏ vỏ xanh, đút ruột xanh còn dư lại cho Tiểu Hôi.
Lừa lông ngắn, có thể nói là càng vất vả công lao càng nhiều.
Bọn họ đến bến tàu bán món kho, hoặc là đi thị trấn đi chợ, chân cũng không cần phải chịu khổ, cho nên Tiểu Liên chăm sóc nó vô cùng tỉ mỉ.Lừa lông ngắn bây giờ với lúc vừa tới hoàn toàn giống như hai con lừa khác nhau.
Chẳng ai nghĩ tới, con lừa bệnh đến sắp không đứng nổi, gầy thành một bộ xương ban đầu, có thể trở thành dáng vẻ béo mập khỏe mạnh, lông láng mịn như bây giờ.
Lừa lông ngắn không chỉ dáng dấp tốt, sức chân cũng không thể chê.Lần trước trở về từ thị trấn cùng với lừa nhà Mã đại thúc ở thôn bên cạnh.
Xe lừa nhà Mã đại thúc là xe không trở về, xe lừa của Dư gia thì chưa đầy vật phẩm.
Cho dù như vậy, Tiểu Hôi cũng bỏ xa con lừa của Mã gia năm sáu dặm đường.Đó còn là lúc chưa đổi bánh xe đấy! Bây giờ người trong lên thị trấn đều thích ngồi xe lừa của Dư gia.
Tại sao? Bánh xe lừa của Dư gia người ta chính là bánh xe cao su đó, không những chạy nhanh, đi trên đường núi cũng không lắc lư nhiều lắm.
Nếu không phải Dư gia không đón khách đi thị trấn, Mã gia đã sớm không làm nổi rồi!Nghe nói, trong thị trấn chỉ có Chu gia, Huyện thái gia mới có thể mua được bánh xe cao su.
Xe lừa mới của Dư gia là do Chu tam thiếu tặng.
Bây giờ, toàn bộ thôn Đông Sơn có ai không hâm mộ Dư gia, có thể được ông chủ nhỏ của Trân Tu Lâu xem trọng, còn dính được rất nhiều ánh sáng của Chu tam thiếu nữa!Dư Tiểu Thảo mơ hồ nghe thấy những lời đồn đãi này, trong lòng hết sức giận dữ: Cái gì gọi là các nàng dính ánh sáng của Chu tam thiếu? Không có nàng, việc làm ăn của Chu tam thiếu có thể hưng thịnh như vậy sao? Không có nàng, một tửu lâu mới như Trân Tu Lâu, có thể đứng đầu dưới sự chèn ép của Phúc Lâm môn và mấy cái tiệm cũ nhanh như vậy sao? Không có nàng, Chu tam thiếu hắn có thể được ông nội hắn trọng dụng mà đào tạo như gia chủ đời kế tiếp sao?Rốt cuộc ai dính ánh sáng của ai? Ba đại pháp bảo gà quay, vịt hoa quế, dầu hào khiến cho Trân Tu Lâu phát tài.
Dầu hào, bột ngọt, chao chống đỡ cả xưởng gia vị, đơn đặt hàng tới nườm nượp.
Những công thức này là do ai cho? Chu tam thiếu hắn chỉ là ra vẻ, chế cho nàng một chiếc xe lừa mà thôi, sao lại biến thành nàng ôm đùi hắn rồi!Ngày hôm sau, lúc Chu Tử Húc phong trần mệt mỏi đi đến, không hiểu tại sao lại bị Dư Tiểu Thảo dùng ánh mắt xem thường trừng mắt mấy lần."Sao vậy? Ta đắc tội muội khi nào?" Chu Tử Húc không hiểu gì gãi gãi cằm, rất là buồn bực hỏi.Dư Tiểu Thảo lại liếc mắt trừng hắn, nói: "Không có gì? Vừa nãy mắt ta bị co giật thôi? Hôm nay ngọn gió nào thổi Tam thiếu ngài tới đây vậy? Không phải lại muốn ăn ké nhà ta nữa chứ?"Chu Tử Húc vô cùng cẩn thận nói chuyện với Tiểu Thảo đang âm dương quái khí: "Gần đây xưởng khá bận rộn, cho nên có không có thời gian tới thăm muội, không lẽ muội tức giận vì chuyện này?"Sự khinh bỉ của Dư Tiểu Thảo cao đến sắp lên trời rồi...!ngươi là cây hành cây tỏi nào? Quá đề cao mình rồi đó? Bản cô nương bận rộn đến chân cũng sắp để sau gáy rồi, rảnh đâu mà quan tâm bao lâu huynh tới một lần? Tức giận? Cần vậy sao?Hơn nửa tháng không gặp, hình như Chu Tử Húc lại lớn hơn, cũng đen hơn rất nhiều.
Mặt trắng nhỏ lúc đầu, bây giờ đã sắp thành màu đồng rồi.
Chậc chậc, ai nói một trắng che ba xấu? Người ta đẹp sẵn, đen một chút cũng không xấu đi, còn có khí thế đàn ông hơn nữa! Nhưng mà, nhìn qua hình như lại gầy đi không ít..."Gần đây rất bận sao?" Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng đại phát từ bi quan tâm hỏi một câu.Chu Tử Húc cảm động đến rơi nước mắt...!thật sự chính là kích động đến rơi nước mắt: "Tiểu Thảo, muội không biết xưởng gia vị chúng ta phát triển thế nào đâu! Trước đây khi mới sản xuất, ta sợ bột ngọt và chao bán không được nên mở tiệc mời mấy ông chủ trong kinh và mấy Phủ thành ở gần đó tới Trân Tu Lâu.
Chủ đề chính là những món ăn có sử dụng gia vị bột ngọt của chúng ta, mặc dù đều là những món ăn bình thường, nhưng hương vị lại thơm ngon hơn nhiều.
Còn có một vài món ăn làm bằng chao...!Đúng như dự đoán, những ông chủ lớn kia đều rối rít dò hỏi bí quyết.
Ta lập tức nhân cơ hội đưa danh thiếp của Hải Thiên ra.
Lúc kết thúc, còn đưa cho mỗi người một túi bột ngọt nhỏ và một chai chao nhỏ.
Kết quả như thế nào, ngươi đoán thử xem?""Còn có thể thế nào? Đương nhiên là đơn đặt hàng như hoa tuyết bay tới rồi..." Dư Tiểu Thảo vô cùng lạnh nhạt tuyên bố kết quả.So với sự bình tĩnh của nàng, Chu tam thiếu càng lộ vẻ kích động hơn: "Tiểu Thảo, muội đúng là thần cơ diệu toán, đoán quá đúng!""Dừng! Chuyện trong dự kiến, kích động gì chứ?" Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo nói, "Sản phẩm mà Tiểu Thảo làm ra, nhất định là tinh phẩm! Đi theo ta, có thịt ăn!"Phụt...!Chu tam thiếu bị dáng vẻ kiêu ngạo của nàng chọc cười, sờ sờ cái đầu quả dưa nhỏ vẫn chưa tới bả vai mình, khen ngợi một tiếng: "Cái đầu này của muội lớn lên như thế nào vậy? Vì sao lại có nhiều chủ ý ly kỳ cổ quái như vậy? Chậc chậc, mọi người đều nói chủ ý đè người không lớn nổi, quả nhiên không sai...""Chu! Tử! Húc!" Dư Tiểu Thảo xù lông: "Mắt huynh mù à? Ai nói ta không lớn nổi? Trước kia ta thấp hơn Tiểu Liên nửa cái đầu, bây giờ đã bằng tỷ ấy rồi! Ngươi cho là mọi người đều giống như huynh, chỉ to xác mà không có đầu óc hay sao? Một tháng chỉ bằng một đại tra (khoảng cách giữa ngón cái và ngón giữa, chúng ta gọi là một zhǎ), ngươi được phân đuổi chứ gì?""Được rồi, được rồi! Coi là ta nói sai, được chưa?" Chu Tử Húc xoa xoa tóc nàng, nhếch môi cười tiếp tục chia sẻ vui vẻ của mình với nàng, "Xưởng gia vị của chúng ta, từ lúc đưa ra thị trường tới nay, không chỉ bán sạch mấy ngàn cân hàng tích trữ ban đầu, còn có đang thiếu đơn của cả đống đơn đặt hàng.
Ta lại điều thêm một đám người hầu trong nhà tới đây, ban ngày ban đêm chia làm hai ca sản xuất vẫn không kịp với số lượng đơn đặt hàng.
Đơn đặt hàng một tháng này đều sắp xếp đến nửa năm sau! Ta chỉ đếm bạc thôi cũng sắp gãy tay rồi.""Được tiện nghi còn