Chu Tuấn Dương chỉ có cái chức quan ngồi chơi xơi nước ở trong triều đình, ngày thường không có tình huống đặc biệt gì thì không cần vào triều.
Vì đền bù cho một năm luôn canh cánh trong lòng của mẫu phi, hắn bèn ở lại trấn Đường Cổ.
Mỗi ngày ngoài luyện công sớm tối ra thì là đánh cờ, dạo chơi và ngắm hoa với mẫu phi ở trong vườn hoa.Trong vườn hoa, mấy loại hoa trà vừa quý hiếm vừa đắt tiền đua nhau nở rộ.
Từng bông hoa trạng nguyên đỏ nở ra giống như từng cái chuông hướng lên trời, những giọt sương trong suốt bám dọc theo cánh hoa phi trảo phù dung mềm mại, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, đóa hoa càng lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.
Khiến lòng người xao động nhất chính là loại hoa “Uyên Ương Phượng Quan”, là loại biến dị của hoa trà Xích Đan, cánh hoa to, đoan trang tao nhã, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mềm mại mà đàn hồi, màu sắc như ánh bình minh ở chân trời, tuy không sáng chói nhưng lại cao quý lộng lẫy.Thấy ánh mắt của con trai út nhìn về phía cây hoa mình đắc ý nhất, Tĩnh Vương phi lộ ra biểu cảm vui vẻ: “Cây hoa trà này của ta nở hoa đẹp không? Hừ! Phùng phu nhân kia chẳng qua chỉ có một cây “Trạng nguyên đỏ” mà thôi, còn đặc biệt mở hội thưởng hoa khoe khoang một trận.
Chọn bừa một cây hoa ở chỗ này của ta thôi cũng đủ bỏ xa hoa trà của nàng ta mười con phố!”Chu Tuấn Dương cảm nhận được rõ ràng tâm trạng vừa đắc ý vừa kiêu ngạo của mẫu phi, trong lòng cảm thấy không biết nên làm gì với tính cách trẻ con của mẹ.
Phùng phu nhân trong lời bà ấy nói là vợ của Thái sư đương triều, cũng là một người yêu hoa thành nghiện.
Lúc Phùng phu nhân và Tĩnh Vương phi còn chưa xuất giá đã vô cùng yêu thích hoa trà, có lúc còn vì tranh giành một cây hoa trà quý mà không tiếc trở mặt với nhau.Tĩnh Vương phi biết Phùng phu nhân tình cờ có được một cây “Trạng nguyên đỏ” liền năm lần bảy lượt bắt nàng ta bỏ ra thứ nình thích.
Phùng phu nhân yêu thích hoa trà nào chịu chứ, Tĩnh Vương phi buồn bực ra về, trong lòng rất tức giận, lâu lâu lại nhắc lại.
Lần này không biết nàng ấy kiếm được ở chỗ nào năm, sáu loại hoa trà quý hiếm, sao lại không khoe khoang cho được?Nhưng mà Tĩnh Vương phi và Phùng phu nhân ganh đua thì cứ ganh chứ chưa bao giờ thật sự cãi nhau cả.
Mỗi khi trong phủ hai người có tổ chức tiệc, hội thưởng hoa đều không quên gửi thiếp mời cho đối phương.
Tuy ý nghĩ khoe khoang rõ rành rành nhưng cũng không ai trở mặt với ai.
Chu Tuấn Dương hiểu rõ ý đồ của mẫu phi mà cũng khá có cảm tình với Phùng phu nhân nên cũng không can ngăn gì.
Có lẽ đây là thú vui mà hai người tìm thấy trong cuộc sống tẻ nhạt của mình.“Dương Nhi, năng lực kia của con đã đạt đến cảnh giới thu phát tự nhiên chưa?” Sau khi Tĩnh Vương phi tự tay tưới nước cho đám hoa trà yêu quý của mình thì đột nhiên hỏi một câu.Ánh mắt Chu Tuấn Dương trở nên ảm đạm, khẽ lắc đầu nói: “Có lúc vẫn chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của đối phương.
Nhưng mà con đã có thể khống chế cảm xúc của bản thân, con sẽ cố gắng hết sức để không bị ảnh hưởng.”Tĩnh Vương phi đau lòng nhìn con trai út.
Trước kia khi con trai út năm tuổi cũng đáng yêu đến mức khiến người khác nhịn không được muốn ôm ấp cưng nựng.
Năm ấy năm tuổi không cẩn thận rơi xuống nước, hôn mê suốt mười ngày mới tỉnh lại, rồi có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác.Lúc ấy, Tĩnh Vương vừa được phong làm thân vương nên được Hoàng thượng giao cho trách nhiệm nặng nề, mà sức khỏe của bà ấy lại không tốt nên quản lý người hầu trong phủ hơi lỏng lẻo.
Trong phủ có không ít gian tế, thám tử xâm nhập nên bà ấy nghi ngờ việc con trai nàng ấy rơi xuống nước không phải ngẫu nhiên.Con trai út gần năm tuổi hình như đã bị năng lực mới của mình dọa sợ, càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng cô độc.
Lúc ấy Tĩnh Vương vừa mới nhậm chức, bận bịu việc triều đình, có khi mấy ngày không thấy mặt con trai lần nào.
Mà lúc đó bà ấy còn đang ốm nên không nhìn ra sự thay đổi của con trai.
Chờ sau khi bà ấy khỏi bệnh, con trai út điên cuồng luyện võ, tính cách trở nên vui giận thất thường, giống như một quả bóng bị bơm hơi căng phồng vậy, tùy lúc có thể nổ tung.Lúc ấy bà ấy nghĩ rằng vì mình bị ốm không chăm sóc tốt con trai út nên tính cách của con trai mới thay đổi lớn như vậy.
Sau khi khỏi bệnh bà ấy tập trung tất cả tinh lực và tâm tư quan tâm con trai nhưng vẫn không cải thiện được bao nhiêu.
Lại còn khiến cho người con thứ hai cho rằng bà ấy thiên vị, ghen tị với em trai ruột của mình.
Vì thế mà cảm xúc của con trai út càng ngày càng không ổn định.Cho đến khi con trai út chín tuổi, Trắc phi trong phủ dám vươn tay đến chỗ bà ấy.
Đại a đầu bên cạnh bà ấy bị mua chuộc, hạ độc dược mãn tính cho bà ấy uống mỗi ngày.
Con trai út đã ra ngoại viện ở, khi biết bà lại bị ốm lần nữa thì đã đến thăm.
Lúc thấy đại a đầu bên cạnh bưng thuốc đến thì đột nhiên rút chủy thủ bên hông tức giận chặt đứt hai cổ tay đại a đầu đó, hơn nữa còn một mực truy hỏi là ai phái nàng ta đến.Đại a đầu kia đau đến muốn ngất đi nhưng lại ngụy biện, liên tục kêu oan.
Bà ấy và những người bên cạnh đều hiểu nhầm con trai út, không biết điều kỳ lạ ở trong đó, lại còn trách oan con trai tính cách hung tàn, lòng dạ ác độc.
Từ đó về sau Dương Nhi của bà luôn là dáng vẻ như hiện tại - tính tình lãnh đạm, tâm tình lạnh như băng, gần như luôn bao bọc mình trong nơi băng tuyết lạnh lẽo.Cuối cùng vẫn là Tĩnh Vương biết được chuyện này, trải qua một phen tra xét mới phát hiện “chuyện tốt” mà đại a đầu kia làm, sau khi tìm hiểu ngọn nguồn, cuối cùng cũng bắt được người đứng sau màn.
Trắc phi được ban rượu độc, nói với bên ngoài là mắc bệnh cấp tính qua đời, chôn cất qua loa! Lúc này bà ấy mới biết mình hiểu lầm con trai út, đến khi muốn đền bù thì đã quá muộn rồi.Bà ấy dùng trọn một năm tận tình quan tâm, dốc hết tâm huyết lên người con trai nhỏ mới dần dần phá vỡ được một lỗ nhỏ trong vỏ bọc cứng rắn bên ngoài của thằng bé, tiếp xúc với nội tâm con trai mới mơ hồ biết được bí mật con trai đã giấu kín năm năm nay.Lúc đó bà ấy cũng bị dọa sợ không nhẹ! Nhưng nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương của con trai út, bà ấy biết rõ nếu lúc đó đẩy con trai út ra thì mình sẽ mãi mãi đánh mất người con trai tốt này.Sợ con trai bị coi là quái vật, ngay cả Tĩnh Vương, bà