"Hoảng cái gì!” Dư Tiểu Thảo đang trong phòng bếp sắc thuốc, nghe thấy tiếng động thì bước nhanh ra ngoài, nhăn mày quát một tiếng mấy nha hoàn kia.
Tiếng nói này hình như rất có tác dụng trấn an lòng người, mọi người đang hốt hoảng loạn xạ lập tức an tĩnh lại.Đi ra khá vội, muỗng canh trong tay Dư Tiểu Thảo còn chưa đặt xuống.
Nàng còn nhỏ mà rất bình tĩnh sắp xếp rất có thứ tự: “Ngươi, đi tiền viện mời bà đỡ đến.
Ngươi và ngươi đến phòng bếp đun nước nóng.
Ngươi, đi ngoại viện bảo người gọi cha nuôi về.
Linh Lung tỷ, tỷ đỡ mẹ nuôi đến phòng sinh đi… Mẹ nuôi lần đầu sinh em bé, từ lúc chuyển dạ đến lúc sinh chắc sẽ còn một khoảng thời gian nữa!”Đám nha đầu dường như gặp được người đáng tin cậy, từng người lần lượt làm theo nhiệm vụ được chỉ định.
Linh Lung cảm kích nhìn Dư Tiểu Thảo, cũng may có Thảo Nhi tiểu thư ở đây.“Mẹ nuôi, đệ đệ gấp không chờ nổi muốn ra gặp mặt chúng ta đó.
Để con đỡ người, chậm thôi, đừng nôn nóng!” Giọng nói Tiểu Thảo trong trẻo dễ nghe, dường như ẩn chứa lực lượng trấn an lòng người.Phòng phu nhân bình tĩnh lại từ trong hốt hoảng, bụng đang co rút cũng dần dần đỡ đau hơn, sắc mặt nàng ấy khôi phục như thường, nàng ấy cười cười với đám nha hoàn như đang phải đối đầu với đại địch đến nơi: “Không sao, hiện giờ không đau nữa, đừng lo lắng!”Tiểu Thảo vẫn đỡ nàng ấy đến phòng sinh đã bố trí xong xuôi từ trước, để mẹ nuôi ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói: “Trước khi sinh phải trải qua nỗi đau khá lớn.
Mẹ nuôi, đây là lần đầu người sinh, thời gian đau đớn có thể sẽ dài hơn.
Đây đều là chuyện bình thường, không cần hoảng hốt.
Con đến phòng bếp xem xem, thuốc đã nấu sắp xong rồi.
Mẹ uống một chút bồi dưỡng chút thể lực trước.”Phòng phu nhân đỡ bụng, nghiêng người dựa vào đầu giường, cười chạm nhẹ chóp mũi của nàng: “Con đó! Mới còn bé tí mà đã hiểu rõ chuyện sinh đẻ của phụ nữ như vậy, đúng là có phong thái của đại phu!”Dư Tiểu Thảo mở miệng đùa vui nói: “Mẹ nuôi, con đã sớm hỏi thăm rồi.
Người phải sinh tiểu đệ đệ, con có thể không coi trọng sao? Con đi rót thuốc, người nghỉ ngơi một lát trước đi…”Tiểu Thảo rót thuốc đi ra từ phòng bếp, thấy cha nuôi Phòng Tử Trấn đầu đầy mổ hôi ở cửa viện đang vội vã đi đến bên này.Không dễ dàng gì chờ đợi được đứa bé này.
Nó là món quà trời cao ban cho hắn và vợ đã chờ đợi nhiều năm, từ khi vợ Phòng Tử Trấn mang thai đến giờ, hắn vẫn luôn rất khẩn trương.
Hôm nay, lúc ra cửa, tâm trạng của hắn vẫn luôn thấp thỏm, giống như có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra vậy.
Từ nhỏ, hắn đã không cha không mẹ, bà vú của vợ hắn lại bị nàng để lại ở kinh thành xử lý công việc ở phủ tướng quân, trong nhà không có trưởng bối trông coi, đúng là khiến hắn không yên lòng! Mấy ngày nay vẫn nên đợi ở trong nhà thì tốt hơn.Hắn đến bến tàu dò xét qua loa một vòng mà mí mắt cứ nhảy không ngừng, trong lòng lại vướng vít chuyện vợ mình sắp sinh.
Phòng Tử Trấn bèn ra roi quất ngựa trở về thị trấn thì gặp được quản gia trong phủ, nói là phu nhân sắp sinh.Phòng Tử Trấn kinh ngạc trong lòng, ngựa dưới chân bị hắn thúc giục chạy tốc độ tối đa, dọc đường đi suýt đụng vào người đi đường mấy lần.
Phòng quản gia chạy theo một đường luôn nói xin lỗi với người ta.Chỉ một đoạn đường này thôi mà hắn cũng hận bản thân không thể mọc cánh bay đến bên cạnh vợ mình.
Đại phu nói, vợ hắn tuổi này còn muốn sinh em bé sẽ có những nguy hiểm nhất định, lúc này hắn không ở cạnh nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ sợ nhỉ? Còn có con gái nuôi nữa, bình thường nhìn giống như tiểu đại nhân vậy, dù sao cũng chỉ là một đứa bé chưa đến mười tuổi, không biết sẽ bị hoảng sợ đến mức nào nữa!Nghĩ như vậy hắn lại càng bước nhanh hơn, chỉ thiếu chút nữa là chạy rồi.
Hắn không để ý suýt chút nữa đụng phải Dư Tiểu Thảo đang bưng thuốc.“Cha nuôi” Dư Tiểu Thảo né kịp lúc cứu được bát thuốc trong tay, nàng liếc mắt nhìn cha nuôi nói: “Người đừng gấp, bà đỡ đã chờ sẵn rồi! Còn là hai người đỡ đẻ giỏi nhất trên thị trấn nữa, sức khỏe mẹ nuôi điều dưỡng không tệ, lần sinh này nhất định sẽ suôn sẻ thôi!”Phòng Tử Trấn dừng chân nhận lấy bát thuốc trong tay con gái nuôi, lại sờ đầu nàng, dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: “Khuê nữ, bị dọa sợ rồi phải không? Đừng sợ, sinh con đều như vậy…”Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Cha nuôi, người thấy mấy lần sinh em bé rồi? Sao biết sinh con như thế nào?”“Khụ… Không phải là ta sợ con bị dọa sợ sao, an ủi con mà!” Phòng Tử Trấn thấy nàng nói chuyện vẫn rất hoạt bát đáng yêu, hoang mang trong lòng hình như cũng ổn định hơn không ít.Hai người mau chóng đi đến trước phòng sinh, cơn đau của Phòng phu nhân lại đến, khẽ vuốt bụng rên rỉ.
Phòng Tử Trấn vừa nhìn thấy thì sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi, không để ý sự ngăn cản của bà đỡ và đám nha đầu, một bước dài phóng vào trong phòng sinh, nắm tay vợ hắn hỏi ân cần: “Vợ à, đau không? Ta xoa cho nàng…”“Đại nhân, người đừng làm loạn thêm nữa!” Bà đỡ mạnh mẽ đẩy tay Phòng Tử Trấn ra, nói: “Đứa trẻ trong bụng phu nhân còn chưa vào sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) đâu, nếu ngài xoa như vậy có khi sẽ làm rối loạn vị trí thai nhi đó! Đàn ông không thể nào vào phòng sinh được, mau ra ngoài đi!”“Sao đàn ông không thể vào phòng sinh? Vợ ta sinh con, ta ở bên cạnh nàng ấy thì có gì không đúng?” Phòng Tử Trấn trừng mắt trước nay đều khiến kẻ địch kinh hồn táng đảm, gầm lên.Bà đỡ bị hắn gầm một tiếng run rẩy cả người.
Một bà đỡ khác vội lấy lòng nói: “Đại nhân, đều nói máu ở phòng sinh không may mắn, ngài ở nơi này cũng không giúp đỡ được gì, lại còn ảnh hưởng quá trình sinh em bé của phu nhân.
Cho nên, ngài vẫn nên ra ngoài chờ đi?”Phòng Tử Trấn sức như trâu bò, cứng cổ nói: “Không được! Vợ ta nhát gan, lần đầu tiên sinh con không biết