(*) Theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắmHai bà đỡ sáng mắt nhìn đôi tay xinh xắn nhỏ bé trắng trẻo của Tiểu Thảo.
Bà đỡ nói bào thai bị lệch vị trí nặn ra một nụ cười nói: “Tiểu thư, nếu như là người, phu nhân sẽ được cứu thôi! Người đừng sợ, làm theo lời chúng ta nói là được!”Phòng phu nhân bị đau đớn hành hạ đến hơi thở thoi thóp, ý thức hình như cũng có chút tan rã.
Sau khi Dư Tiểu Thảo cho nàng ấy uống mấy giọt nước linh thạch thì cố nén thấp thỏm trong lòng, cẩn thận rửa sạch tay, còn đặc biệt lau khô tay, cố gắng ngăn chặn bất kỳ khả năng nào có thể khiến mẹ nuôi bị thương.Tử cung đã mở rộng đến bảy ngón tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thảo nhẹ nhàng thăm dò vào, chưa bao lâu đã đụng phải một cái chân nho nhỏ.
Hình như cảm nhận được có người đang sờ mình, cái chân nhỏ kia còn dùng sức đạp một cái.
Tiểu Thảo cẩn thận đẩy cái chân đó vào trong, vừa đẩy vừa kể lại với bà đỡ.
Có lẽ là vì thái độ của nàng trầm ổn và trấn tĩnh, hai bà đỡ lau mồ hồi trên mặt, dần dần bĩnh tĩnh hơn, cẩn thận hướng dẫn động tác cho Tiểu Thảo từng chút một.Dưới sự giúp đỡ của hai bà đỡ, không bao lâu sau vị trí của bào thai đã điều chỉnh xong.
Tay Tiểu Thảo chạm tới cái đầu xù nhỏ của đứa bé, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.Đứa bé hình như cũng gấp không chờ nổi, vị trí bào thai vừa mới điều chỉnh xong, Phòng phu nhân cả người mệt mỏi còn chưa kịp dùng sức thì đứa bé đã chui ra theo đường sản đạo, oa oa rơi xuống trong lòng bàn tay Tiểu Thảo.Nỗi lo của hai bà đỡ cũng hoàn toàn được thả lỏng, hai người một người giúp đứa bé cắt cuống rốn, một người dùng vải xô mềm mại lau đi máu đen trên người đứa bé, cười với Tiểu Thảo đang bế nó: “Đánh đứa bé một cái, để nó khóc lên!”Tiểu Thảo có chút hốt hoảng bế cơ thể mềm nhũn của đứa bé.
Thai nhi vừa sinh ra, cả người hồng hồng mềm mềm, da non cứ như trong suốt vậy.
Đứa bé nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không nhìn ra là giống ai.
Đứa bé hình như nằm không thoải mái trong vòng tay của Tiểu Thảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, duỗi chân đạp đạp.
Đứa bé sơ sinh đáng yêu như vậy, Tiểu Thảo sao nỡ ra tay được?Bà đỡ thấy vậy, cười cười đón lấy đứa bé, thuần thục xoay người nó lại.
Có thể là vì đổi từ một đôi tay mềm mại sang một đôi tay thô ráp khiến cho đứa bé không thoải mái nên chưa đợi bà đỡ vỗ mông, đứa bé đã xấu tính khóc ầm lên.Phòng Tử Trấn đang nôn nóng chờ đợi ở trong sân, nghe được tiếng khóc vừa to vừa mạnh mẽ, trong lòng thả lỏng, nhếch môi lẩm bẩm một câu: “Tiểu tử thối, khóc cũng to lắm chứ.
Nhất định là một tiểu tử khỏe mạnh giống như cha nó!”Dưới sự giúp đỡ của bà đỡ, Tiểu Thảo lót tã ở giữa hai chân giúp đứa bé.
Nhìn cái đinh nho nhỏ mềm mềm ở bụng dưới của tiểu gia hỏa, xấu xa nghĩ: Sau này đứa bé trưởng thành, nếu nó biết cơ thể trần truồng của nó đã bị nàng sờ hết, không biết sẽ có biểu cảm gì nữa.Khóe miệng nàng ngậm cười, bọc đứa bé trong tã lót, bọc thành một cái bao nhỏ, ôm đến trước mặt mẹ nuôi, nhẹ giọng nói: “Mẹ nuôi, là bé trai! Người nhìn xem, đệ đệ có tinh thần lắm.”Phòng phu nhân mệt mỏi cố gắng mở mắt ra, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của đứa bé, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười tràn đầy từ ái - đứa bé này chính là con ruột của nàng, vì đứa bé này mà nàng ấy đã phải chờ quá lâu, suýt chút nữa đã từ bỏ.
Có đứa bé, kiếp này của nàng ấy mới trọn vẹn.
Phòng phu nhân bị đứa bé này giày vò cả một ngày trời, sau khi nhìn đứa bé thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, khóe miệng vẫn giữ nụ cười động lòng người như cũ.“Vợ… Vợ của ta có khỏe không?” Phòng Tử Trấn cuối cùng cũng được phép vào phòng sinh, vừa bước vào đã không quan tâm đứa bé, việc đầu tiên là hỏi tình hình của Phòng phu nhân.Linh Lung bưng một chậu nước bẩn, nhỏ giọng nói với hắn: “Suỵt… Phu nhân quá mệt, vừa mới ngủ, ngài nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy người.”Nghe vậy, Phòng Tử Trấn vội đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân nhà ngươi không sao chứ?”“Không sao, không sao! Mẹ tròn con vuông!” Hai bà đỡ cười như nở hoa, hình như đã nhìn thấy nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc thời xưa) màu bạc lấp lánh đang vẫy tay với hai bà.Phòng Tử Trấn ngồi ở mép giường phòng sinh, ngay cả đứa bé cũng không liếc mắt nhìn, ánh mắt vẫn chỉ tập trung nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay gạt đi một dải tóc nghịch ngợm bên tai nàng, giống như sợ quấy rầy đến nàng mà nhẹ nhàng nói: “Vợ à, nàng vất vả rồi!”Ôm đứa bé bị cha nó làm lơ, trong ánh mắt của Tiểu Thảo tràn đầy cảm động và hâm mộ.
Ở thời đại nam tôn nữ ti và chế độ thê thiếp cùng tồn tại này, nếu như cũng có một người không cần nói lời hay ý ngọt, cũng không cần hành động lãng mạn nhưng lại toàn tâm toàn ý chỉ thích mình nàng, thì sẽ là một chuyện hạnh phúc nhường nào chứ!Nếu như Dư Tiểu Thảo có thể lựa chọn, nếu như không thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng thà cả đời độc thân đến già…Đứa bé đã sớm được đặt tên là Phòng Hạo Lân hình như trời sinh đã không hợp với cha nó, chỉ cần Phòng Tử Trấn ôm nó một cái nó sẽ khóc như quỷ khóc sói gào, hơn nữa còn khóc với thế sét đánh không sờn.
Phòng Tử Trấn cũng vì đau lòng vợ mình phải chịu khổ mà nhìn nó không thuận mắt, hếch mũi dựng mắt với đứa con trai bảo bối bản thân hơn bốn mươi mới có này.
Phòng phu nhân cười nói hai người này kiếp trước nhất định là oan gia.Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân tuy có chút nghịch ngợm nhưng bình thường đều rất ngoan.
Trừ lúc đói hoặc tã bị bẩn sẽ ồn ào vài tiếng, đa số thời gian còn lại đều sẽ ngủ và ngủ!Nghe Tiểu Thảo nói, sữa mẹ rất có lợi với đứa bé lẫn cả cơ thể mẹ, tuy đã mời sẵn nhũ mẫu rồi nhưng Phòng phu nhân vẫn muốn tự mình cho Tiểu Lân Lân bú sữa.
Việc này khiến cho Phòng Tử Trấn càng thêm bất mãn với việc đứa bé cướp đi sự chú ý của vợ hắn.
Sau khi con trai sinh ra, địa vị của hắn ở trong lòng vợ sụt giảm