Sau khi luyện tập sáng sớm xong, Chu Tuấn Dương đi xuống từ trên núi, vừa vào sân đã đánh hơi được mùi thơm nồng phiêu tán trong không trung.
Không ngờ con côn trùng vẻ ngoài tầm thường, nhìn qua còn có chút ghê tởm chui ra từ trong đất kia, tiểu nha đầu lại có thể nấu ra mùi vị mê người như thế!"Ăn cơm thôi!" Mỗi tay Dư Tiểu Thảo bưng một cái đĩa thật to, lảo đảo lắc lư đi ra từ trong phòng bếp, mùi thơm tản ra từ trong hai cái đĩa kia.Trên cái đĩa lớn là ve sầu rán xếp thành cái núi nhỏ, gần như có thể đè gãy hai cổ tay nhỏ như que củi kia.
Bước chân của Chu Tuấn Dương phản ứng trước suy nghĩ, lập tức tiến lên hai bước, hắn nhận lấy cái đĩa trong tay Dư Tiểu Thảo.Thấy hắn, Dư Tiểu Thảo nhe răng cười một tiếng, nói: "Tiểu Quận vương, mũi của ngươi còn thính hơn cả uông tinh nhân(1) nữa, ve sầu vừa rán xong ngươi đã đi tới theo mùi hương rồi!"(1) Uông tinh nhân: đây là một ngôn ngữ mạng, tưởng tượng chó thành người ngoài hành tinh, cũng chỉ những chú chó tỏ vẻ dễ thương, ở đây Tiểu Thảo muốn nói mũi tiểu Quận vương thính như mũi chóNếu Chu Tuấn Dương biết uông tinh nhân là cái gì, chắc chắn sẽ kêu la như sấm, lại dám so một người anh minh thần võ như hắn với một con chó chỉ biết le lưỡi lắc đuôi nịnh nọt, thật sự là cực kỳ bất kính mà! Cũng may sự chú ý của hắn đều đặt trên ve sầu thơm phức rồi, cho nên không chú ý đến ý nghĩa của "uông tinh nhân”.Tiểu Liên và Lưu Yến Nhi giúp đỡ trong phòng bếp, mỗi người bưng một đĩa ve sầu rán khẩu vị khác nhau đi ra, sau khi đặt lên bàn thì nói: "Các ngươi ăn trước đi, ta đi đưa cho đại cữu mẫu và biểu tỷ một chút, cho bọn họ cũng nếm thử."Trại nuôi heo có một phòng bếp đơn sơ, bình thường Tiểu Liên và đại cữu mẫu nấu ăn ở bên kia, trong nhà nấu gì ngon cũng sẽ đưa qua cho bọn họ một ít.
Heo con trong trại nuôi heo vì có đầy đủ thức ăn, cộng thêm Dư Tiểu Thảo bổ sung nước linh thạch loãng cho chúng nó định kỳ, thân thể từng con đều to khỏe, khẩu vị rất tốt, lớn nhanh như thổi.
Nhóm heo con bắt về đầu tiên kia, hơn bốn tháng đã gần năm mươi cân, giống như ăn “cám tăng trọng” vậy.Lưu Yến Nhi cũng cho Tiền gia ở cách vách một đĩa ve sầu rán đầy, dù sao hôm qua chị em Tiền Vũ người ta cũng đóng góp hai lọ ve sầu mà.
Lúc Tiền Vũ trở về không mang theo dù một con vì có suy nghĩ này.
Ai bảo Tiểu Thảo nấu cơm ngon như vậy chứ, mang về mẹ của cậu thì Mao thị cũng không biết làm, cho dù biết làm cũng không nỡ bỏ dầu làm ve sầu rán cho bọn họ ăn vặt.
Không thể không nói, tên nhóc Tiền Vũ này bình thường nhìn giống như không có mắt nhìn, nhưng lại có rất nhiều ý xấu đấy!Trong viện của Dư gia, mấy khuê nữ tức phụ giúp hái rau đều đã đến.
Ngửi thấy mùi thơm, có tức phụ bình thường quan hệ không tệ với Liễu thị cười nói: "Đại Hải tẩu tử, con gái nhỏ của tỷ lại làm ra món mới gì rồi, thơm đến mức nước miếng của ta cũng sắp chảy ra luôn!"Liễu thị lấy ra một ít đặt vào trong đĩa nhỏ, bưng tới mới các nàng thưởng thức.
Vừa mới trải qua năm thiên tai, biết thức ăn đáng quý, tức phụ kia chịu đựng sự dụ dỗ của mùi thơm, lắc đầu nói: "Đại Hải tẩu tử, tỷ ngàn vạn lần đừng câu con sâu thèm ăn trong bụng bọn ta ra, nếu nó làm ầm ĩ chỉ có bọn ta là khổ thôi.
Nhanh nhanh bưng về đi, không biết đồ ăn thơm ngon như thế ở trước mặt là giày vò giống như khổ hình với bọn ta sao!"Liễu thị cười trợn mắt nhìn nàng ta một cái, nói: "Con sâu thèm ăn bị câu ra cũng không sao cả, cũng không phải là thứ quý giá gì.
Nghe thấy tiếng kêu của ve trên cây không? Những thứ này chính là ve mới bò từ trong đất ra, còn là ấu trùng chưa thoát xác, buổi tối vào trong rừng bắt là có, trở lại rửa sạch sẽ ướp chút muối vào, rán chín là có thể ăn!"Nạn châu chấu năm ngoái, từ khi Dư gia nói ra tin tức châu chấu có thể ăn được, gần như nhà nhà đều bắt không ít trở về làm cơm ăn, tiết kiệm được không ít lương thực.
Châu chấu dùng lửa nướng một chút cũng đã ăn rồi, còn sợ gì ấu trùng ve sầu nữa chứ?Tức phụ kia thấy nguyên liệu nấu ăn cũng không quý giá thì không khách sáo nữa, cầm một con bỏ vào miệng.
Ngay lập tức một mùi thơm đặc biệt bùng nổ trong miệng, ăn còn ngon hơn cá nhỏ rán lúc năm mới nữa! Ánh mắt của nàng ta sáng lên, mặt mày tươi cười nói: "Hương vị thật không tệ, buổi tối bảo chồng chúng ta dẫn mấy đứa nhỏ cũng đi bắt một ít về mới được, rán ra cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm."Mấy cô nương tức phụ khác cũng vứt bỏ rụt rè, mỗi người nếm một con, buổi tối đội ngũ bắt ve lại tăng lên không ít.
Liễu thị bảo các nàng nếm thêm một con nữa, nhưng bọn họ lại không chịu.
Dư gia và Lưu gia cộng lại tới mười mấy người, mấy đứa bé có thể bắt được bao nhiêu ve? Người ta còn không đủ ăn nữa, cho dù các nàng muốn ăn cũng phải kiềm chế một chút, sao có thể giành ăn với bọn nhỏ được?Huống chi Dương Quận vương còn ở đây.
Bây giờ địa vị của hắn là đứng trên cả Huyện lệnh của Đường Cổ, toàn bộ mười thôn tám xã ở Đường Cổ đều là đất phong của người ta, các nàng cũng chỉ là dân của hắn, ít nhất phải để lại ấn tượng tốt trước mặt Quận vương chứ?Dương Quận vương mà bọn họ e ngại lại là một tên che giấu bản chất tham ăn, hắn tập trung tất cả sự chú ý lên ve rán nhiều vị.
Hắn thích nhất là vị siêu cay, không chỉ có màu vàng óng ả, vỏ ngoài thơm giòn, bên trong tươi non, vừa thơm vừa ngon.
Ăn vị siêu cay, giống như mỗi một nụ vị giác trong miệng đều đang nhảy lên vậy, làm hắn ăn hết con này đến con khác, hoàn toàn không dừng lại được.Không thể không nói, hình như người hoàng thất đều có gen tham ăn hay sao ấy, Thái thượng hoàng là một kẻ tham ăn có tuổi, Dương Quận vương chỉ hơn chứ không kém.
Không biết khi Hoàng thượng ở trước mặt mỹ thực mà hắn thích, có phải cũng cởi ra vỏ ngoài cao quý ung dung hay không nhỉ? Dư Tiểu Thảo tự tưởng tượng ở trong lòng.Chu Tuấn Dương cứ mãi kì kèo ở Dư gia đến khi ăn cơm trưa xong mới trở về.
Thỏ rừng hôm qua Tiểu Bạch săn được, buổi trưa đã trở thành đồ ăn trong mâm của Dư gia.
Nhiều người ăn cơm, Dư Hải còn giết thêm một con thỏ nhà mình nuôi.Lúc giết thỏ rừng săn được từ bên ngoài, thú cưng Tiểu Bào Tử của Dư gia còn có thể vui sướng vây xem, chạy tới chạy lui rất là vui vẻ.
Nhưng sau khi nó nhìn thấy Dư Hải chọn một con từ mấy bạn nhỏ bình thường của nó, dứt khoát cắt