Trên triều đình, sổ gấp Dương Quận vương đưa đến lại cuộn lên sóng gió lần nữa.
Lưu Thượng thư dùng đôi tay run rẩy nhận lấy sổ gấp Hoàng thượng đã xem, cẩn thận nhìn lại nhìn số liệu.
Ruộng tốt thượng đẳng, sản lượng một trăm chín mươi cân; ruộng trung đẳng, sản lượng một trăm sáu mươi lăm cân; ruộng hạ đẳng, sản lượng cũng đạt tới sản lượng cao một trăm bốn mươi lăm cân!Lưu Thượng thư nước mắt doanh tròng: "Hoàng thượng, lão thần vô dụng! Hoàng trang đều là ruộng tốt thượng đẳng, sản lượng mỗi mẫu cũng chỉ khoảng chín mươi cân! Người của Dư gia này thật sự là nhân tài mà, Hoàng thượng!"Chu Quân Phàm nhìn về phía Đô Ngự sử Dương Thành Thụy, cười như không cười hỏi: "Dương Ngự sử, ngươi còn gì muốn nói không?"Số liệu thực tế ở trước mặt, đương nhiên Dương Ngự sử không còn lý do gì ngăn cản Hoàng thượng phong thưởng cho người của Dư gia nữa.
Ông ta suy nghĩ một lát, nói: “Nếu như sổ gấp này là thật, thần tâm phục khẩu phục.Lời nói này, thật giống như Dương Quận vương người ta vì tạo thế cho Dư gia mà cố ý báo cáo số liệu giả vậy.
Văn võ bá quan trên triều đình không khỏi âm thầm lắc đầu, tính nết của Dương Ngự sử này đúng là không ra làm sao, đến lúc này rồi vẫn còn tìm một bậc thang cho mình.Ông cũng không chịu nghĩ thử xem, Dư gia là gì của Dương Quận vương chứ? Có thể khiến Quận vương mặt đen lãnh tâm lãnh phế kia chịu bất chấp tội khi quân để bao che? Hơn nữa, cho dù Dư gia được phong thưởng, cũng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, hoặc là một nông quan nhỏ chịu sự quản lý của bộ Hộ, có cản trở chuyện gì của Dương Ngự sử ông sao? Cần phải giống như bị đỉa cắn thế này à?Thượng thư bộ Công lại đi ra giảng hòa: "Có lẽ bởi vì chủng loại hạt giống khác nhau, cho nên mới gây ra sự chênh lệch trên sản lượng.
Thần cho là, nếu thật sự muốn một kết quả công bằng chính xác, có lẽ phải sử dụng hạt giống giống nhau, đất trồng giống nhau..."Có quan viên đã hiểu tình hình, rối rít đưa tới một ánh mắt biết rõ nhưng không nói - cháu gái của Thượng thư bộ Công đang nghị hôn với cháu trai nhà Dương Ngự sử, khó trách sẽ nói chuyện giúp ông ta.Lúc này, sổ gấp của võ tướng bên kia nói là biên giới Tây Bắc không quá ổn định, tàn dư của triều Nguyên chia làm hai bộ tộc lớn là Đông Liêu và Tây Liêu đang rục rịch ở biên cương, chiến sự bất ngờ, hy vọng phái thêm nhân thủ vân vân...!Chuyện liên quan tới Dư gia lại bị bỏ qua một lần nữa.Vùng ngoại ô trấn Đường Cổ, lúc này trong nông trang của Dư gia đang liên tục bận rộn.
Sau khi thu hoạch đậu nành xong, các tá điền bận bịu cày ruộng bón phân, chuẩn bị tiến hành trồng trọt lúa mì.Bóng lưng Chu Tuấn Dương cao thẳng như ngọc, đứng trên đầu bờ ruộng của nông trang Dư gia, nói với Dư Tiểu Thảo đang phát hạt giống lúa mì cho các tá điền: "Bây giờ trồng lúa mì vụ đông, đầu mùa xuân sẽ không trồng ngô được đúng không? Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hoàng thượng cực kỳ coi trọng cây ngô, chuẩn bị gieo trồng phổ biến loại cây trồng sản lượng cao này ở phương Bắc..."Dư Tiểu Thảo cười cười với hắn, nói: "Ta biết, nếu muốn trồng phổ biến ngô, chắc chắn không đủ hạt giống, nên đi từng bước từng bước thôi! Chúng ta trồng ngô quen rồi, đương nhiên phải gánh vác trọng trách gây trồng hạt giống ngô! Nhưng, chuyện đó không có gì mâu thuẫn với chuyện trồng lúa mì vụ đông cả!"Chu Tuấn Dương mắt đầy vẻ ngạc nhiên, tràn đầy thắc mắc nói: "Sao lại không mâu thuẫn được? Ta đã nghe ngóng từ tá điền nhà các ngươi rồi, trồng lúa mì vụ đông, đầu hạ năm sau mới có thể thu hoạch.
Đầu mùa xuân lấy đâu ra đất trồng ngô?"Dư Tiểu Thảo nhíu mày với hắn, đắc ý cười nói: "Ngươi nghe ai nói phải trồng ngô vào mùa xuân? Chờ sau khi thu hoạch lúa mì vụ đông, lại trồng thêm một vụ ngô, thu hoạch vào lúc thu hoạch vụ thu.
Sau khi thu hoạch ngô, lại trồng lên lúa mì vụ đông nữa, đúng lúc có thể trồng nối vụ.
Nếu như bây giờ không trồng lúa mì vụ đông, ruộng đất phải để không ít nhất bốn năm tháng, không phải lãng phí tài nguyên sao?"Chu Tuấn Dương suy xét một chút, cảm thấy rất có lý.
Dư Tiểu Thảo nói, sau khi ngô phổ biến, nhiều lắm cũng chỉ coi như lương thực phụ, trồng một quý ngô một quý lúa mì vụ đông, lương thực phụ và lương thực loại tốt đều có, cuộc sống của dân chúng cũng dễ chịu hơn.
Hắn bèn giao hết tám trăm mẫu đất kia của mình cho nàng, để nhờ nàng chọn hạt giống giúp, còn mình thì chỉnh lý lại một phần tấu chương suốt đêm, gửi về Kinh thành.
Không lâu sau, hoàng trang ở ngoại ô Kinh thành cũng bắt đầu trồng lúa mì vụ đông.Lúc này, kỹ thuật trồng trọt lúa mì đã khá hoàn thiện.
Dư Tiểu Thảo chỉ phụ trách để Tiểu Bổ Thiên Thạch thả linh khí lên trên hạt giống lúa mì, những công việc khác đã có các tá điền hoàn thành.
Lúc này, hai cha con nàng đang bận bịu ứng phó các hương thân xung quanh vì ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến mua giống đậu.Tin tức đậu nành của nông trang Dư gia bội thu, sản lượng cao hơn hai trăm cân đã lặng lẽ truyền ra khắp trấn Đường Cổ.
Tin đồn miệng nói tai nghe, sau đó lại truyền thành, hạt giống đậu nành của Dư gia là hạt giống sản lượng cao do Dương Quận vương mang về từ phương Tây.Lúc này công nghệ xay dầu đậu nành đã dần dần hoàn thiện, đậu hũ, giá đỗ, còn có một vài sản phẩm làm từ đậu, cũng lặng yên leo lên bàn cơm của dân chúng, bánh đậu làm từ bã đậu đã ép ra dầu đậu nành, hạt đậu nghiền thành bột đậu, đều là thức ăn giành lấy sự sống của dân chúng nghèo khổ.
Sản lượng đậu nành tăng lên gấp bội, có thể cải thiện cuộc sống của không ít người, hấp dẫn đúng là quá lớn.Đậu nành thu hoạch trên ruộng đất của Dương Quận vương phải vận chuyển đến Kinh thành.
Nông trang của Dư gia sản xuất ra, cha con của Dư Hải ngoài giữ lại hạt giống đủ cho năm sau, đều tiêu thụ ra ngoài với giá ổn định.
Thế nào gọi là tiêu thụ giá ổn định? Chính là dựa theo giá cả của giống tốt trên thị trường, một văn tiền cũng không tăng thêm bán cho dân chúng nghèo khổ, nên Dư gia giành được danh tiếng rất tốt ở mấy thôn quanh đó.Bận bịu chuyện của nông trang xong, Dư Tiểu Thảo bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đến Phủ thành.
Chỉ còn cách thi Hương chưa tới một tháng, mấy chuồng heo trong nhà đã đạt tới trăm cân, đã có thể giết thịt rồi.
Nói cách khác, cửa hàng món kho ở Phủ thành cần phải bắt đầu chuẩn bị rồi!Lần này còn có Dư Hải và vợ chồng Lưu Hổ đi Phủ thành với nàng.
Chuẩn bị mở cửa hàng, đương nhiên không phải đơn giản như vậy, tu sửa cửa hàng, mua sắm vật liệu, mua sắm dụng cụ sau bếp...!Đều cần có người.Sở dĩ cho đại cô và đại cô phụ đi theo, một là vì công việc giai đoạn đầu của cửa hàng thật sự thiếu nhân thủ, hai là vì cửa hàng