Huynh đệ, quan thất phẩm còn nhỏ sao? Đó đã là ngang hàng với Huyện thái gia rồi đó.
Hơn nữa, Dư gia rất thân với Dương Quận vương, ở trên đất phong của Dương Quận vương, Huyện thái gia cũng phải nể mặt hắn mấy phần! Dư gia có thể đi ngang ở Đường Cổ đó!” Hán tử họ Trương bộc lộ rõ sự hâm mộ và ghen tị, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt lão Trương gã hưởng nhỉ?Người trẻ tuổi đang định nói gì thì từ bên ngoài quán trà có một thanh niên khá gầy vội vàng bước vào.
Người trẻ tuổi thấy y thì lập tức đứng lên chào đón, gấp gáp hỏi: “Có phải có tin tức không?”Thanh niên gầy đó cầm ấm trà trên bàn hắn ta lên, rót thẳng trà vào miệng, rồi dùng tay áo lau miệng mới nói: “Đương nhiên rồi! Bắt đầu từ trưa hôm nay, mười tám cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương cùng bắt đầu bán hạt giống ngô, năm ngày sau hết hạn!”“Vậy còn hạt giống lúa mì thì sao? Có bán cùng không? Ta không mang nhiều bạc, không biết có đủ hay không...” Hán tử họ Trương khá là lo lắng, sờ đông sờ tây không biết làm gì mới tốt.Thanh niên gầy liếc gã một cái, biết gã đi theo tỷ phu mình nên nói: “Hạt giống lúa mì vụ đông phải đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu mới bắt đầu bán, bây giờ chỉ bán hạt giống ngô, giá thấp đến không ngờ.
Một cân chỉ cần mười văn tiền!”Người tuổi trẻ kéo cánh tay y nói: “Con đường này chỉ có một cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương, đi, thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra ngoài, đi chiếm chỗ trước thôi.”Những nông dân khác trong quán trà đang lắng tai nghe bọn họ nói chuyện cũng đều đứng lên theo bọn họ, vội vã thanh toán tiền trà rồi đi nhanh đến cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương.
Chờ đến khi bọn họ đến nơi thì phát hiện trước cửa hàng lương thực đã có mười mấy người đứng xếp hàng sẵn.Không nói đến chuyện làm ăn phát đạt của cửa hàng lương thực phủ Tĩnh Vương có nhiều người xếp hàng chờ mua, Dư Tiểu Thảo vừa được phong làm quan lục phẩm còn đang mơ mơ hồ hồ cảm thấy không phải sự thật đây này! Kiếp trước, ngay cả chức lớp trưởng nàng cũng chưa từng làm, chức cao nhất cũng chỉ là lúc đi làm ở công xưởng, được làm tổ trưởng nhỏ mà thôi.
Nay trong nháy mắt nàng đã thành quan viên Bộ Hộ, còn cao hơn Huyện thái gia hai bậc.
Tuy chỉ là quan viên lo chuyện đồng áng nhưng dù sao phẩm cấp vẫn rành rành ra đó!Hôm nay, quan phục đặc biệt may cho nàng - lễ phục lục phẩm màu xanh lục thêu hình cò trắng cỡ nhỏ nhất đã được đưa đến.
Nàng thay đồ trong phòng, xong còn khoe khoang đi tới đi lui, đang lúc trêu đùa chọc cười với đám nha hoàn thì trong cung truyền chỉ gọi nàng vào cung.Đúng rồi, không cần thay quần áo luôn.
Quan phục để làm gì chứ? Hoàng thượng triệu kiến, không mặc quan phục thì mặc cái gì? Cứ như vậy, nàng để đám nha hoàn giúp nàng chải đầu, dùng trâm ngọc cố định tóc, rất ra dáng tiến cung.Trong ngự thư phòng chỉ có một mình Hoàng thượng đang cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Dư Tiểu Thảo thấy vậy thì thả lỏng hơn rất nhiều.
Nếu như có những đại thần khác ở đây, thấy nàng mặc quan phục thì nhất định sẽ có không ít người cảm thấy gai mắt.
Hoàng thượng chỉ triệu kiến một mình nàng, nhất định là không có chuyện lớn gì, cùng lắm là mấy chuyện trồng trọt linh tinh thôi.
Những việc này nàng rất quen thuộc, không có gì phải sợ hết!Ai ngờ rằng Hoàng thượng vừa mở miệng đã khiến nàng khiếp sợ suýt ngã ngồi: “Ta nói...!đồng hương này, bao giờ thì ngươi mới thành thật với ta đây hả?”Hóa ra từ lúc Dư Tiểu Thảo bước vào ngự thư phòng thì Chu Quân Phàm đã bắt đầu để ý nàng rồi.
Ban đầu, tiểu nha đầu này còn cẩn thận dè dặt đi theo sau lưng Tô Nhiên, ngoan ngoãn như một con chim cút.
Nhưng khi nàng thấy trong ngự thư phòng chỉ có một mình hắn ta thì đột nhiên thẳng lưng, vẻ mặt cũng bớt căng thẳng hơn nhiều.Hắn ta giả vờ nghiêm túc phê duyệt tấu chương, tiểu nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn, ngang nhiên đi tới đi lui tham quan ngự thư phòng.
Lúc thì ngẩng đầu nhìn đủ loại sách trên giá sách, lúc thì sờ đồ trang trí trên kệ đồ cổ, ngay cả lư hương đang đốt long tiên hương, nàng cũng phải tiến lên ngửi thử.
Tiểu nha đầu này coi ngự thư phòng của hắn ta là hậu viện nhà nàng à? Xem ta có dọa sợ tiểu nha đầu gan lớn này không?Dư Tiểu Thảo giật mình trong lòng, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
Nàng lắp bắp nói: “Đồng hương...!gì chứ? Không lẽ Hoàng thượng cũng là người trấn Đường Cổ?”“Giả vờ, còn giả vờ nữa à! Ta đang nói gì không lẽ ngươi không biết? Vịt quay Bắc Kinh, đồ kho, Phật nhảy tường, còn có dưa hấu được cải tạo, rau củ trái mùa...!Dù là kẻ ngu cũng biết ngươi và ta đến từ cùng một thế giới!” Dù Chu Quân Phàm bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã nâng cằm, nhìn biểu cảm bất an khẩn trương của tiểu nha đầu này.“Cái đó...!là dân nữ, không, là do vi thần nhặt được một quyển công thức nấu ăn không đầy đủ...” Dư Tiểu Thảo còn muốn cãi cố, nhưng lí do thoái thác này cũng quá khó tin.“Dư ái khanh, khi quân là tội chém đầu đấy!” Chu Quân Phàm bày ra dáng vẻ của Hoàng thượng, đôi mắt hổ tràn đầy uy nghiêm nhìn nàng khiến cho Dư Tiểu Thảo cảm thấy áp lực gấp đôi.Dư Tiểu Thảo gục đầu, vai cũng trùng xuống.
Nàng biết rõ trong lòng, một khi đồng hương xuyên không làm Hoàng đế kia nghi ngờ nàng thì mấy bí mật nhỏ của nàng sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
Nỗ lực thoái thác cuối cùng thành vô ích, nàng chỉ đành nhắm mắt nói: “Hoàng thượng nói sao thì là vậy...”Chu Quân Phàm thấy tiểu nha đầu như một con thỏ nhỏ bị xách lỗ tai, bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận thì cười nói: “Làm gì mà bày ra biểu cảm như bị dao kề trên cổ thế? Ta cũng đâu phải hổ dữ, có thể ăn thịt ngươi à?”“Ngươi là Hoàng thượng, ta chỉ là một quan viên nhỏ mới nhậm chức.
Rơi vào tay ngươi ta làm gì có nước phản kháng, chỉ có thể chấp nhận số phận cá nằm trên thớt thôi.” Trong lòng Dư Tiểu Thảo vô cùng lo lắng, không biết đồng hương xuyên không này sẽ đối xử với nàng như thế nào.“Cá nằm trên thớt? Sao ta phải giết ngươi? Ngươi làm chuyện gì khiến người người oán trách à? Hay là kiếp trước ngươi là một kẻ bại hoại tội ác tày trời, giết người không ghê tay?” Giọng nói của Chu Quân Phàm mang theo mấy phần nhạo báng.“Ngươi mới là bại...” Chữ hoại còn chưa nói ra, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy long bào sáng chói trên người hắn ta thì lập tức ngậm chặt miệng, tiếp