Dư Tiểu Thảo vô cùng bất an, phát hiện ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại ở đá ngũ sắc trên cổ tay mình, lập tức có tật giật mình dấu tay ra sau lưng, luôn miệng nói: “Không có không gian, thật sự không có không gian!”Dáng vẻ này của nàng hiện lên trong mắt Chu Quân Phàm có chút cảm giác như lạy ông tôi ở bụi này.
Hắn ta càng thêm khẳng định hòn đá nhỏ sắc màu sặc sỡ kia có bí mật.Giọng nói tràn ngập khinh bỉ của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên trong đầu nàng: [Sợ cái gì? Có bản thần thạch ở đây, ta sẽ để ngươi chịu thiệt à? Với pháp lực hiện tại của ta, nếu hắn ta dám làm gì ngươi, ta lập tức phế hắn ta! Nhưng mà theo những gì bản thần thạch thăm dò được thì hắn ta không có ý xấu với ngươi.
Chậc chậc, nhân phẩm của người này cũng không tệ, đối mặt với cám dỗ lớn như vậy lại không hề có ý nghĩ chiếm đoạt làm của riêng!]Nghe Tiểu Bổ Thiên Thạch nói vậy, Dư Tiểu Thảo yên tâm hơn vài phần.
Nó cũng đã nói, chỉ là hiện tại Hoàng thượng không có ý chiếm làm của riêng thôi, nếu như cứ để hắn ta hiểu lầm như vậy không chừng ngày nào đó hắn ta sẽ thay đổi suy nghĩ cũng nên.
Dù sao thì không gian nghịch thiên, linh tuyền cải tử hồi sinh có sức hút vô cùng mãnh liệt đối với người khác.Người ta là Hoàng thượng chí cao vô thượng, đứng trên đỉnh cao quyền lực của xã hội.
Cho dù nàng có Tiểu Bổ Thiên Thạch che chở cũng không dám nghĩ linh tinh.
Dù sao thì nàng cũng chỉ muốn làm một đứa con gái nông thôn giữ khuôn phép, không muốn trải qua cuộc sống bị đuổi cùng giết tuyệt vì hành thích Hoàng thượng.Nếu như vậy thì thà rằng để hắn ta cho rằng nàng có không gian nghịch thiên không bằng nàng thẳng thắn cho lẹ! Linh thạch có thể tăng cường sức khỏe, tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của cây trồng sức dụ hoặc sẽ ít hơn không gian nghịch thiên nhỉ?Dư Tiểu Thảo dùng sức cắn môi, một mùi tanh nhè nhẹ tràn trong khoang miệng.
Dường như Chu Quân Phàm cũng biết nàng đang đắn đo nên vẫn luôn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy nàng dùng sức siết chặt nắm đấm, hình như đã quyết định xong hắn ta mới mở miệng nói: “Thế nào? Nghĩ xong rồi? Là thẳng thắn sẽ được khoan hồng hay kháng cự để bị nghiêm trị?”“Nếu như ta từ chối trả lời thì Hoàng thượng sẽ chém đầu ta sao?” Dư Tiểu Thảo đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng hỏi ngược lại hắn ta.Chu Quân Phàm nghiêm túc suy nghĩ hai giây, cười nhẹ nói: “Từ sau khi ta lên làm Hoàng thượng đã thề sẽ làm một minh quân.
Nếu như vì ngươi có không gian mà nổi sát tâm muốn giết ngươi thì lại trái ngược với lý tưởng của ta.
Cho nên...!không đến nổi giết ngươi, bên Bộ Hình dù có kín miệng đến đâu cũng có thể cạy ra.
Ngươi có muốn đến đó thăm thú một chút không?”“Thôi! Ta còn chưa trưởng thành, khung cảnh máu me có hại với sự trưởng thành của thanh thiếu niên!” Tuy rằng Dư Tiểu Thảo rất tò mò với mười cách tra tấn tàn nhẫn nhất của thời Mãn Thanh, rất muốn đến nhìn tận mắt nhưng xin miễn thứ cho kẻ bất tài.Chu Quân Phàm bĩu môi nói: “Thanh thiếu niên? Em trai kiếp trước của ngươi cũng đã kết hôn rồi, ngươi còn là vị thành niên à? Nói không chừng đã có mấy đứa con rồi, còn đang bọc tã nữa.”“Ngươi mới có vài đứa con ấy! Ta còn là nữ thanh niên lớn tuổi độc thân! Bạn trai còn không có, lấy đâu ra con chứ?” Dư Tiểu Thảo gan to hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta.“Thanh niên lớn tuổi còn chưa lập gia đình, còn không biết xấu hổ giả vờ vị thành niên?” Hiếm có người có thể khiến hắn ta cảm thấy thoải mái như vậy, Chu Quân Phàm nổi lên ý nghĩ cười nhạo nàng.Dư Tiểu Thảo méo miệng nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ta nói đúng tuổi tác trong lòng ta! Mãi mãi giữ một tấm lòng trong sáng thuần khiết của trẻ con mới là đáng quý, không phải sao?”“Được rồi! Đừng có ăn không nói có nữa! Mau nói không gian của ngươi như thế nào đi, có lớn không, ở trong đó trồng những gì? Có cây mạ lai giống không? Hạt giống lúa mì năm trăm cân?” Chu Quân Phàm thật sự không có ý muốn chiếm không gian làm của riêng.
Hắn cảm thấy bảo vật rất chú trọng duyên phận, không thể cưỡng cầu.Dư Tiểu Thảo liếc mắt, cắt đứt chuỗi câu hỏi của hắn ta, trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thật sự không có không gian gì cả!”“Vậy hòn đá nhỏ ngươi giấu trên tay là cái gì? Đừng nói với ta đấy chỉ là một hòn đá nhỏ bình thường thôi nhé!” Chu Quân Phàm nhìn chằm chằm cổ tay nàng, dáng vẻ có quỷ mới tin ngươi.[Ngươi mới là hòn đá nhỏ, cả nhà ngươi đều là hòn đá nhỏ.] Tiểu Bổ Thiên Thạch trợn trắng mắt, ở một bên mài móng vuốt.Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát rồi tháo ngũ thải thạch đeo trên cổ tay xuống, tiến lên hai bước đưa đến trước mặt hắn ta nói: “Hoàng thượng, người có đôi mắt tinh thường, đây đúng là không phải hòn đá bình thường.
Nó nói nó là một viên đá ngũ sắc còn sót lại khi Nữ Oa nương nương vá trời, trải qua mấy vạn năm tu luyện có được linh thức, có thể biến thành dáng vẻ của động vật hoặc loài người, cũng có thể mở miệng nói chuyện…”Chu Quân Phàm nghe thấy vậy, hóa ra là hòn đá nhỏ thành tinh! Hắn ta nhận lấy hòn đá, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, vẻ mặt không tin chút nào: “Ta nói này tiểu đồng hương, dù ngươi muốn ta tin ngươi không có không gian, cũng không nên bịa một câu chuyện huyền huyễn để lừa gạt ta chứ! Ngươi nói trong hòn đá có thể nhảy ra một con khỉ thì ta tin chứ nói tảng đá tự tu luyện thành tinh, ha ha...!Ngươi nghĩ ta ngu hả!”[Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu xuẩn! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ta, sờ cái gì mà sờ? Chân thân của bản thần thạch sao có thể để kẻ phàm phu tục tử như ngươi sờ mó?] Trong giọng nói non nớt của Tiểu Bổ Thiên Thạch lộ ra vẻ kiêu ngạo, nó đột ngột xuất hiện trong đầu Chu Quân Phàm khiến hắn ta sợ hãi tay run ném luôn đá ngũ sắc xuống đất.
Tiểu Thảo vội vàng tiến lên một bước nhặt Tiểu Bổ Thiên Thạch lên tỉ mỉ lau chùi.Lại có giọng nói vang lên trong đầu Chu Quân Phàm, dường như tràn ngập cảm giác thẹn quá hóa giận: [Đáng chết, lại dám ném bản thần thạch xuống đất! Không để ngươi nếm thử sự lợi hại của ta ngươi không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!]“Bánh Trôi Nhỏ, không được!” Nghe giọng nói của Tiểu