Ngày hôm sau, Lý phu nhân bèn đến phủ Trung Cần Bá đưa bái thiếp (tước vị Phòng Tử Trấn mới được phong).Phòng phu nhân nhận được thiệp của Lý thị lang phu nhân thì cảm thấy khá kỳ lạ, nói với đám nha hoàn thiếp thân: “Phủ Lại bộ thị lang đưa thiệp? Phủ Tướng Quân chúng ta có qua lại với Lại bộ thị lang à?”Đám nha hoàn Trân Châu, Linh Lung sau khi suy nghĩ một lát thì rối rít lắc đầu.
Trân Châu nói: “Phu nhân, không phải người luôn nói tướng quân không thích kết giao với quan văn sao, những người đó nói chuyện văn vẻ, lại còn mưu mô toan tính trong bụng.
Nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi!”Phòng phu nhân hiểu chồng mình, bởi vì đã từng làm tướng lĩnh dưới trướng Triệu tướng quân của tiền triều cho nên trong triều dù là quan văn hay quan võ cũng chỉ có quan hệ rất hời hợt.
Ngày thường cũng chỉ có mấy người bạn thân từ lúc nàng ấy còn chưa xuất giá và một vài phu nhân yêu thích hoa cỏ đến chơi.
Phu nhân của Lý thị lang này trước nay chưa gặp bao giờ có đúng không?“Không có việc sẽ không đến ân cần, không biết Lý phu nhân đến có chuyện gì không?” Phòng phu nhân tự hỏi.Hổ Phách nhanh miệng nói: “Nô tỳ thấy đây là chồn chúc tết gà - không có ý tốt!”“Nói gì đó? Bà ta đồng ý làm chồn, phu nhân ngươi còn không vui vẻ làm ‘Gà đâu!” Phòng phu nhân quở trách liếc nàng ta, giả vở tức giận nói.Hổ Phách nhanh nhảu vỗ miệng mình một cái, xin tha nói: “Cái miệng thối này của nô tỳ đúng là không nói được lời hay! Nô tỳ nói sai, xin phu nhân trách phạt!”“Lần này thì bỏ đi! Sau này nói năng phải cẩn thận, trách rước họa từ bên ngoài.
Ta muốn bảo vệ ngươi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được!” Ngày thường Phòng phu nhân khá khoan dung với đám nha hoàn hầu như lớn lên bên cạnh nàng ấy này, nhưng mà cần dạy thì phải dạy!Linh Lung vội tiến lên giải vây cho tỷ muội của mình: “Chuyện phu nhân của Lý thị lang đến cửa thăm hỏi, nô tỳ cảm thấy có thể liên quan đến tiểu thư?”“Thảo Nhi? Từ sau khi đến Kinh thành đứa nhỏ Thảo Nhi này không phải là làm việc ở Hoàng trang thì cũng ở nhà chơi với Lân Nhi, rất ít gặp mặt các quan viên trong Kinh thành.
Sao có thể biết Lý phu nhân được?” Chuyện hội đấu hoa, sợ mẹ nuôi lo lắng nên sau khi Tiểu Thảo trở về chỉ nói tin vui không nói tin buồn.
Nàng chỉ nói ra chuyện mình hẹn Minh Lan Quận chúa và Song xu đến Hoàng trang dạo chơi.
Còn chuyện Lý Mỹ Nhu gây khó dễ thì nàng lại không đề cập đến.Linh Lung trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đúng là tiểu thư và Lý phu nhân chưa gặp nhau bao giờ, nhưng có thể là lần trước tham gia hội đấu hoa, có chút xích mích với tiểu thư Lý gia...”“Sao? Tiểu thư Lý gia bắt nạt Thảo Nhi nhà chúng ta?” Phòng phu nhân ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn tấm thiệp trong tay, suy nghĩ có nên làm lơ nó không! Phòng phu nhân tự nhận là khá hiểu con gái mình.
Đứa bé Tiểu Thảo này trước nay sẽ không dưng không cớ gây chuyện với người khác.
Nhưng mà nếu như là người khác chọc nó thì nó cũng không phải kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt.Quả nhiên, Linh Lung mím môi cười cười, nói: “Phu nhân, với khả năng của Lý tiểu thư sao có thể bắt nạt được tiểu thư nhà chúng ta chứ? Đương nhiên là bị tiểu thư đập lại rồi!”Phòng phu nhân ném thiệp qua một bên, hứng thú hỏi: “Ồ? Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Linh Lung bèn kể lại chuyện hội đấu hoa ngày đó, Lý Mỹ Nhu lôi thân phận của tiểu thư ra chèn ép, muốn cô lập tiểu thư, ai ngờ bị tiểu thư phản bác lại đến á khẩu không nói nên lời.
Cuối cùng nàng ta lại trở thành người bị cô lập còn tiểu thư nhà mình thì giành được thiện ý của Minh Lan Quận chúa và Song xu!“Hay lắm!” Phòng phu nhân vỗ tay xuống bàn, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn: “Hừ! Lý thị lang có xuất thân tốt lắm à? Chẳng qua chỉ là một thư sinh nhà nghèo, vai không thể gánh tay không thể vác, nếu không phải dựa vào tiếp tế của Nhạc gia ngay cả lộ phí vào Kinh đi thi cũng không gom đủ! Cũng chỉ có thời kỳ đầu khi triều đại này mới lập, trăm nghề cần phục hồi, triều đình cần nhân tài mới, mới giữ kẻ thi mãi mới đỗ như ông ta lại Kinh thành! Nếu như ở trong các triều đại khác, người như Lý thị lang đều bị phái ra ngoài Kinh thành, không đến mười mấy hai mươi năm mà muốn làm quan trong Kinh thành, khó càng thêm khó! Nhà ngoại của Lý Mỹ Nhu cũng chỉ ở nơi nông thôn bình thường, nha đầu đó từ nhỏ cũng lớn lên ở nông thôn.
Nó mới đến Kinh thành mấy năm mà dám kiêu ngạo coi thường người khác?! Nó xứng chắc?”“Bảo sao tiểu thư nói, người tự ti từ trong xương tủy, càng phải đả kích người khác để duy trì sự bằng phẳng trong lòng.
Lý tiểu thư này chắc chắn là loại người này rồi!” Linh Lung rất tán đồng lý luận của tiểu thư.Phòng phu nhân buồn cười nhìn đại nha hoàn đắc lực của mình.
Vì Linh Lung chững chạc lại chu đáo nên mấy lần được phái đến bên cạnh con gái giúp việc cho nàng.
Không ngờ rằng nha đầu này dần dần trở thành người hâm mộ trung thành của con bé.Trong viện của con gái không thiếu nha hoàn chỉ thiếu vợ của quản sự.
Đầu mùa xuân sang năm Linh Lung tròn mười tám, đã đến tuổi cưới gả rồi.
Phòng phu nhân định xem trong phủ có quản sự trẻ tuổi có tài năng nào không thì gả Linh Lung cho người đó.
Đến lúc đó hai người một người ở ngoài làm việc, một người hầu hạ bên cạnh con gái.
Rèn luyện mấy năm đến khi con gái xuất giá thì đưa luôn cả hai người này qua đó.
Một người lo việc ngoại viện, một người lo việc trong nhà.Linh Lung bị phu nhân nhà mình ngắm nghía một lúc thì có chút khó hiểu hỏi: “Phu nhân, nô tỳ nói sai chỗ nào sao?”“Không có!” Phòng phu nhân suy nghĩ một chút rồi quyết định dò xét nha đầu này, xem nàng ta có dự tính gì cho tương lai không.
Nếu nàng ta muốn rời khỏi, khôi phục lương tịch thì nàng ấy cũng không miễn cưỡng, “Linh Lung, ngươi cũng không còn nhỏ nữa! Có người trong lòng chưa?”Linh Lung