Ngày hôm sau, sau khi vào cung báo cáo công việc hắn lập tức nhận lệnh đến Đại doanh Tây Sơn.
Ngay cả khi Hoàng thượng cho hắn nghỉ mấy ngày hắn cũng từ chối, lập tức rời khỏi Kinh thành, giống như bị chó dữ đuổi theo ở phía sau vậy.Vì thế mà khi dì và biểu muội yêu kiều của Chu Tuấn Dương đến phủ Tĩnh Vương, hắn đã sớm ở Đại doanh Tây Sơn, dẫn một nhóm tân binh mới nhập ngũ đầu mùa xuân năm nay vào trong rừng núi huấn luyện dã chiến.
Nên không về Kinh thường xuyên, ngoài việc thăm hỏi mẫu phi ra hắn toàn dính bên người Tiểu Thảo.
Căn bản không cho “tiểu thanh mai” cơ hội đến gần hắn, tránh cho bình dấm chua nào đó bị đổ.Sau khi trồng xong ngô và khoai tây, mùa hè đã đến.
Dù là hoàng trang hay vườn cây ăn quả đều có chuyên gia đến quản lý.
Thỉnh thoảng Tiểu Thảo cũng qua đó ngó một cái, thời gian còn lại đều lười nhác ở nhà ôm bát băng ăn đá bào.Ngày hôm nay, Anh Đào phụ trách quản lý xưởng chế thuốc và Dương Liễu quản lý việc bếp núc của tiệm đồ kho đều đến.
Sau khi thỉnh an tiểu thư, Anh Đào cầm ra một quyển sổ đưa cho nàng xem: “Tiểu thư, quy mô của xưởng chế thuốc quá nhỏ, không thể cung cấp đủ cho Kinh thành và các tiệm thuốc của các châu huyện xung quanh, thuốc viên và nước thuốc luôn cung không đủ cầu.
Chúng ta có cần mở rộng quy mô không?”“Mở rộng quy mô? Xưởng chế thuốc trong Kinh thành mới hoạt động chưa đến nửa năm đã phải mở rộng quy mô sao? Anh Đào, ngươi làm quản sự cũng chuyên nghiệp phết đấy nhỉ?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được cảm thán.
Nếu ở đời sau, người này nhất định là thuộc kiểu nữ cường.Anh Đào mỉm cười, được nghe chủ tử khen ngợi, trong lòng nàng ta giống như được uống nước mát lạnh trong ngày nắng nóng, mát tận đáy lòng.
Nàng ta khiêm tốn nói: “Không phải nô tỳ được việc mà là lúc ở thôn Đông Sơn, chủ tử đã đề ra một loạt các quy tắc và dây chuyền sản xuất, chỉ cần có dược liệu phù hợp, nhân công vào vị trí, người nào việc nấy, nô tỳ chỉ cần nắm chắc tỷ lệ phối dược liệu thì mọi việc đều rất dễ dàng! Tiểu thư, người không biết chứ trong xưởng chúng ta có rất nhiều gian tế của những tiệm thuốc khác, làm công cho chúng ta một khoảng thời gian khá dài, nhưng đều tay không ra về.
Tiểu thư, sao người lại thông minh như vậy, nghĩ ra cách sản xuất theo dây chuyền, đây nhất định là cách tốt để giữ bí mật!”Dư Tiểu Thảo thuận tay lật sổ, lượng thuốc sản xuất quý này cao hơn quý trước.
Đây là chuyện trong dự liệu, dù sao quý đầu tiên công nhân đều là tay mơ, còn cần rèn luyện, sản lượng lúc đó còn kém hơn cả thôn Đông Sơn, nhưng mà quý này đã nhanh chóng đuổi kịp.“Có quy chế khen thưởng của người, làm nhiều được nhiều, tất cả công nhân đều tích cực làm việc.
Mấy quản sự nhỏ, chia cổ phần xưởng thuốc cho bọn họ, bọn họ hận không thể làm việc ở xưởng thuốc mười hai tiếng một ngày, rất cố gắng!”Anh Đào càng nói càng phấn khích, khuơ tay múa chân, nếu để cho những quản sự nhỏ kia nhìn thấy nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt.
Đại chưởng sự Anh Đào luôn uy nghiêm chững chạc lại có một mặt hoạt bát như vậy.
Cũng chỉ khi đứng trước mặt tiểu thư nhà mình Anh Đào mới để lộ ra vẻ mặt chân thật như vậy.Dư Tiểu Thảo sai Nghênh Xuân bưng cho nàng ta và Dương Liễu mỗi người một bát đá bào hoa quả.
Anh Đào vừa nãy còn hớn hở lập tức tiu nghỉu, ôm bụng than thở: “Chủ tử, mấy ngày này nô tỳ không thể ăn lạnh.
Thời tiết nóng bức như vậy không thể ăn đá bào đúng là đau khổ.
Nô tỷ rất nhớ mong đá bào hoa quả của người, nhưng lúc nô tỳ tự làm, làm mãi cũng không làm ra hương vị mong muốn.”Dương Liễu nhận lấy bát đá bào nhưng không ăn ngay mà cúi đầu nghiêm túc nhìn bát đá bào, tự nhủ: “Có đào, dưa hấu, dưa bở, còn có anh đào, mùa này có anh đào sao?”Nghênh Xuân ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Dương Liễu tỷ, đào vàng, anh đào và dâu tây đều là đồ hộp.
Tiểu thư nói để đá bào vào trong hũ băng sẽ càng ngon hơn.
Tiểu thư còn nói rảnh rỗi sẽ dạy chúng ta làm kem.
Lần trước kem dâu tây sữa bò và kem thảo mộc do tiểu thư làm ăn rất ngon!”Dương Liễu chần chừ trong chốc lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Thảo, nhẹ giọng lại kiên định nói: “Tiểu thư, nô tỳ muốn rời khỏi tiệm đồ kho!”“Sao vậy? Làm việc ở tiệm đồ kho không vui sao? Hay là có ai bắt nạt người? Cứ nói ra ta làm chủ cho ngươi!” Từ đầu Dư Tiểu Thảo đã chú ý đến Dương Liễu có tâm sự, không ngờ rằng nàng ta sẽ nói như vậy.“Không phải, không ai bắt nạt nô tỳ.
Bây giờ tiệm đồ kho đã sớm đi vào quỹ đạo, đại sư phó của nhà bếp kinh nghiệm phong phú, đã sớm không cần nô tỳ ở đó trông coi nữa.
Bây giờ tiệm đồ kho có nô tỳ hay không cũng được.” Dương Liễu cảm thấy mình ở tiệm đồ kho đúng là dư thừa, mỗi ngày đến bếp đi tượng trưng lòng vòng hai vòng.Dù là thịt kho hay các loại vịt quay, gà quay và thịt hun khói đều không cần nàng chỉ điểm.
Nàng ta trở thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
So với Anh Đào, người làm quản sự như nàng ta quá nhàn nhã, lâu dần sẽ mài mòn lòng tiến thủ của nàng ta.“Vậy… ngươi có ý tưởng khác không, nói ta nghe!” Dư Tiểu Thảo muốn để người bên cạnh mình có cơ hội sáng tạo, để các nàng có thể tìm được sở trường của mình, làm việc mình thích.
Anh Đào, Hạ Xuân đều rất có tài mà? Lúc Dương Liễu đi theo nàng, thích nấu nướng nên nàng mới để nàng ta đến quản nhà bếp ở tiệm đồ kho trong Kinh thành.
Không ngờ rằng đây không phải việc nàng ta muốn.Tính cách Dương Liễu không hoạt bát như Anh Đào, nhiều lúc nàng ta có chuyện đều giấu trong lòng.
Nhưng mà vì tương lai không vô vị tầm thường của mình, vì ước mơ của mình, dưới ánh mắt khích lệ của Anh Đào, nàng ta cũng dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tiểu thư, không phải người