Hơn nữa, phận người giống như lục bình như nàng ta, không căn cơ, cho dù được thả ra thì có thể gả cho hạng người gì chứ? Cùng lắm thì sống như người dân nghèo khổ ở tầng chót trong xã hội, mỗi ngày lăn lộn chỉ vì muốn lấp no bụng.Không giống bây giờ, tuy là người làm của Dư phủ nhưng có thể làm đại chưởng sự quản lý các xưởng thuốc lớn nhỏ, bản thân nàng ta cũng có viện riêng trong xưởng thuốc, trong viện còn có mấy tiểu nha đầu làm việc lặt vặt, quét dọn nấu cơm.
Có thể nói, tuy nàng đang là thân phận nha hoàn nhưng cuộc sống hàng ngày không hề kém mấy tiểu thư khuê các đó bao nhiêu.Chờ khi đến tuổi thì tìm một quản sự biết điều đáng tin, và quan trọng là gả cho quản sự trung thành, tiếp tục giúp tiểu thư quản lý việc của xưởng thuốc.
Tiểu thư vừa hiền lành vừa trọng tình cảm, sau này nàng ta già rồi tin chắc tiểu thư cũng không đối xử tệ bạc.
Nghĩ lại trước khi bị bán cho phủ Tướng quân, cả nhà chỉ dựa vào cám và rau dại sống qua ngày, không biết cuộc sống được ăn no cơm có cảm giác gì.
Giờ đây, nàng ta cảm thấy rất thỏa mãn, cũng rất biết ơn.Ngô Đồng hầu hạ ở bên cạnh nhìn Anh Đào tính tình thẳng thắn, Dương Liễu rất biết tính toán cho tương lai, sau đó so sánh bản thân mình, dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu thư nói không sai, người có năng lực đến đâu thì làm công việc lớn đến đó.
Với tính cách của nàng ta, nếu bảo nàng ta quản lý xưởng có mấy chục đến trăm công nhân, nàng ta chưa chắc có thể làm tốt.Anh Đào lớn gan lại cẩn thận, làm việc dứt khoát, quản lý xưởng chế thuốc ngăn nắp gọn gàng, hơn nữa có xu thế càng làm càng phát triển.
Dương Liễu rất có thiên phú trong mặt nấu nướng và làm điểm tâm, hơn nữa còn có lòng nghiên cứu chuyên sâu.
Nếu như nàng ta mở cửa hàng bánh ngọt, nhất định có thể khiến nó nổi tiếng.
Còn có Hạ Xuân, tuy là người đến sau nhưng có thiên phủ kinh người trong việc chế tạo xà phòng thủ công và mỹ phẩm dưỡng da.Những người này được chủ tử trọng dụng đều có lý do cả.
Trước đây nàng ta là người chỉ biết ganh ghét với người khác, buồn bực không vui với sự vô dụng của bản thân, cho đến bây giờ đều không nghĩ rằng do bản thân mình có vấn đề.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như tiểu thư cho nàng ta cơ hội, nàng ta có thể làm gì đây? Vẫn là thành thật ở bên cạnh tiểu thư, hầu hạ cuộc sống thường ngày của người, xử lý tốt mọi việc trong viện là được.
Đây mới là chuyện nàng ta am hiểu!Tiểu thư nói, bên cạnh người thiếu một quản sự đáng tin cậy có thể lo toan toàn bộ việc trong phủ.
Như vậy, nàng ta cứ lấy mục tiêu này mà cố gắng vậy.
Tuy nàng ta không thể dốc sức làm việc ở bên ngoài giúp tiểu thư nhưng nàng có thể cố gắng trở thành cánh tay đắc lực của tiểu thư trong phủ, để lúc tiểu thư ở bên ngoài không cần lo lắng về việc trong phủ.Ngô Đồng nghĩ thông suốt, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng không còn vướng mắc gì, giống như có được cuộc sống mới vậy.Ngày này đó, Chu Tuấn Dương lặng lẽ trốn từ Đại doanh Tây Sơn ra ngoài, quấn lấy Tiểu Thảo đòi ăn kem, hắn đã nhận ra sự thay đổi trong cách nghĩ của Ngô Đồng nên cũng thầm nhắc nhở tiểu nha đầu nhà hắn, người này có thể trọng dụng.
Tiểu Thảo cũng càng lúc càng coi trọng Ngô Đồng, chuyện lặt vặt trong Dư phủ đều giao cho nàng ta xử lý.Mà Ngô Đồng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vượt qua mấy nha đầu khác, thu phục mấy quản sự và ma ma khác, càng ngày càng thể hiện sự quyết đoán của một đại chưởng sự nắm quyền toàn phủ.Kinh thành giữa mùa hè giống như bị nướng trong lửa vậy.
Mùa hè năm nay nhiệt độ trong Kinh thành lại cao lên đột ngột, nghe nói là thời tiết nóng nhất trong mấy chục năm qua.
Những người phải bôn ba cực nhọc kiếm sống, không biết có bao nhiêu người đã bị ngất, số lượng bệnh nhân bị cảm nắng trong y quán quá nhiều, sắp không chứa nổi rồi.Dư Tiểu Thảo tự thưởng cho mình kỳ nghỉ hè và Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường ngày đêm cố gắng nghiên cứu, cuối cùng đã chế ra một loại thuốc, hơn nữa còn tăng giờ làm việc ở xưởng thuốc để chế tạo số lượng lớn.
Loại thuốc viên này sử dụng dược liệu vừa rẻ vừa phổ biến, giá cả cũng không cao, hiệu quả sử dụng rất tốt, vừa đưa vào thị trường đã nhận được khen ngợi rộng rãi, tạo thành một đợt tranh cướp mua hàng.Ngoài ra, Tiểu Thảo triệu tập Dương Liễu và những nha hoàn mới mua về lại, cấp tốc dạy bọn họ cách làm mấy thứ liên quan đến đá (chủ yếu là các loại kem và cách làm đá bào), còn có các cách làm trà lạnh.
Ở bốn phía đông tây nam bắc của Kinh thành mở mấy cửa hàng bán đồ lạnh.Quan trọng nhất là phòng băng khép kín trong cửa hàng, có hai gian phòng lớn như vậy ngang với một kho lạnh lớn.
Bên trong đặt từng chậu băng được chế từ quặng nitrat, còn có phòng chứa đá, để đá cục đã làm xong.
Đá bào, chè lạnh, và các loại đồ uống lạnh dùng băng đều lấy từ đây.
Kem cũng được làm từ phòng lạnh này.Phía nam và bắc của Kinh thành đa số đều là dân chúng bình thường, cửa hàng bán đồ uống lạnh ở nơi này cũng khá đơn giản, thứ bán chạy nhất là các loại nước uống ướp lạnh vừa đơn giản vừa tiện lợi.
Phía đông và phía tây là nơi phú thương quý tộc tụ tập thì thứ bán nhiều nhất là kem với đủ vị khác nhau, đủ loại chè lạnh và nước uống bề ngoài bắt mắt.Mùa hè nóng bức, ở trong cửa hàng kem tỏa ra khí lạnh mát mẻ, ăn một bát chè lạnh hoặc một ly kem vị dâu tây hoặc đào vàng, cảm giác mát lạnh đến tận tim gan.
Nên đối với các thương nhân, quan viên không thể không ra cửa trong thời tiết nóng bức, đây đúng là một nơi tránh nóng lý tưởng.Nhất là đám trẻ con đã được ăn đồ của cửa hàng kem, mỗi chiều tối khi mặt trời không còn gay gắt luôn quấn lấy cha mẹ đòi bọn họ dẫn đến đó ăn kem, uống nước lạnh.
Các loại nước uống và kem màu sắc đa dạng, khẩu vị phong phú luôn là thứ bọn nhỏ thích nhất.
Ngay cả người lớn cũng không chống lại được cám dỗ của chúng, càng đừng nói đến bọn nhỏ.Cửa hàng kem Dư Ký ở thành Tây là cửa hàng lớn nhất trong Kinh thành.
Cửa hàng này là của hồi môn của Tĩnh Vương phi.
Lúc Tiểu Thảo đang cuống cuồng tìm nơi để mở cửa hàng thì Chu