Chuyện này giải thích thế nào? Y cả gan suy đoán: Chủ tử và Dư cô nương đến từ một nơi thần bí, mà người ở đó nắm rõ chuyện thiên hạ như lòng bàn tay giống như thần linh trên trời vậy, từ trên cao quan sát cả triều Đại Minh.Lúc này Tô Nhiên vô cùng vui mừng vì mình bỏ tối theo sáng, đi theo chủ tử hiện tại.
Chủ tử từ trước đến giờ không vì y thân tàn mà kỳ thị y, không vì thân phân trước đây của y mà nghi ngờ y, ngược lại còn giao cho y những công việc quan trọng, để y xử lý công việc của Ám vệ và Hỏa Khí doanh.Có lẽ là do đến cùng một nơi với chủ tử nên y có thể cảm nhận rõ ràng sự tôn trọng và cách thưởng thức dung nhan y của Dư cô nương.
Quê của chủ tử và Dư cô nương, giữa người với người bình đẳng, tôn trọng, được nhận giáo dục như nhau.
Y thật sự muốn đến xem, rốt cuộc là nơi nào có thể bồi dưỡng ra nhân tài như chủ tử và Dư cô nương.Nhưng mà thái độ chủ tử đối xử với Dư cô nương khiến y rất khó hiểu.
Nếu như hai người cùng đến từ một không gian thần bí, đều có thiên phú dị bẩm, chủ tử không kiêng kỵ Dư cô nương chút nào sao? Có câu nói: Một núi không thể chứa hai hổ, Chủ tử còn coi trọng Dư cô nương như vậy, không lẽ nguyên nhân là do Dư cô nương không tạo ra đe dọa với chủ tử?Không thể không nói, Tô Nhiên Đại tổng quản, y vô tình đoán đứng sự thật rồi.
Nếu như Dư Tiểu Thảo là một thiếu niên vừa có năng lực lại vừa có mánh khóe, có lẽ Chu Quân Phàm sẽ cân nhắc đến việc bóp chết “hắn” – Mối đe dọa này từ trong trứng nước.
Nhưng Dư Tiểu Thảo lại là người hắn ta liếc mắt cũng nhìn thấu, “Thiếu nữ ba không” không tâm cơ, không mánh khóe, không chỗ chống lưng, chỉ có thiên phú làm nông, coi việc kiếm tiền như niềm vui, không ôm chí lớn.
Hắn ta kiêng kỵ nàng làm gì? Hắn ta cũng không hẹp hòi đến mức đó!Hơn nữa, là một người chuyển kiếp, hắn ta cũng rất cô đơn, cần có người có tiếng nói chung với hắn ta, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện một lát, lấy hù dọa nàng làm niềm vui, khiến bản thân thả lỏng hơn, giảm áp lực.
(Dư Tiểu Thảo giận!)Lúc này Chu Quân Phàm và Dư Tiểu Thảo đang tranh luận về việc làm sô cô la.
Một người nói bây giờ sô cô la còn chưa ra đời.
Là một yêu thích sô cô la lâu năm, kiếp trước lúc nhàm chán, Chu Quân Phàm đã từng tìm hiểu lịch sử về sô cô la.
Lịch sử ghi lại sô cô la xuất hiện khoảng đầu thế kỷ mười sáu, bây giờ mới là thế kỷ mười bốn, kém gần hai trăm năm đó!Một người nói lúc Colombo phát hiện ra đại lục mới, trong số kỳ trân dị bảo mang về có thể có hạt cacao.
Nói cách khác trước thế kỷ mười lăm, Bắc Mỹ cũng có thể có lịch sử trồng cacao rồi.
Như vậy bây giờ đang là giữa thế kỷ mười bốn, chưa cách đến trăm năm, ai có thể khẳng định bây giờ ở Bắc Mỹ không trồng cacao chứ? Có giống cây cacao, vậy thì tổ tiên của sô cô la – Đồ uống sô cô la thể lỏng, nhất định đã ra đời.Hai người ai cũng cho rằng bản thân đúng, tranh cãi đến đỏ cả mặt, giọng càng lúc càng to.
Trước nay Tô Nhiên chưa từng thấy vẻ mặt thoải mái và thả lỏng của Hoàng thượng, quả nhiên chỉ khi đứng trước mặt người hiểu rõ mình nhất, tất cả ngụy trang đều là dư thừa.
Thế nên Hoàng thượng mới có thể giống như người bình thường, cãi vã với người khác, thậm chí còn giận dỗi!Dư cô nương lá gan cũng quá lớn, dám vỗ bàn với Hoàng thượng, cãi đến mức nước miếng cũng văng đến mặt hắn ta.
Hai người vì một đề tài không quá quan trọng tranh cãi mặt đỏ tía tai, đúng là mở rộng tầm mắt!“Tô tiên sinh, ngươi nói câu công bằng đi! Có phải chủ tử ngươi quá độc đoán không!” Dư Tiểu Thảo bắt đầu kéo đồng mình, kéo lan cả khói lửa chiến tranh đến bên Tô Nhiên đang vui vẻ ngồi ăn kem xem kịch vui.Chu Quân Phàm cũng chuyển mắt nhìn Tô Nhiên, hừ một tiếng: “Tô tổng quản ngươi nói đi, nha đầu này có phải toàn nói bừa hay không, hoàn toàn không có căn cứ nào hết!”“Hừ...” Tô Nhiên nhíu mày, tiểu nha đầu này ăn gan hùm mật gấu, lại dám “Hừ” Hoàng thượng, đúng là đại bất kính.“Đừng tưởng rằng ngươi học nhiều hơn ta mấy năm, học mấy năm đại học thì thấy bản thân vô địch! Ngươi học chế tạo tàu thuyền, cũng đâu phải học lịch sử.
Đừng có tự cho mình là đúng, ngươi như thế gọi là quá cố chấp!” Dư Tiểu Thảo vô cùng tức giận, bắt đầu công kích cá nhân!Chu Quân Phàm cười ha ha, mặt dày nói: “Đúng vậy, dù sao ta cũng học đại học.
Người nào đó còn chưa tốt nghiệp trung học, ngay cả hai chữ lịch sử cũng không biết viết thế nào, cũng dám mạnh miệng nói suy đoán của mình là đúng!”“Học đại học thì có gì hơn người? Tay chân không linh hoạt, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, ngay cả hẹ và mầm tỏi còn chẳng phân rõ, còn đòi chấn hưng nông nghiệp? Về sau còn không phải phải trông cậy vào người còn chưa tốt nghiệp trung học như ta sao?” Dư Tiểu Thảo chống nạnh, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.Chu Quân Phàm kiếp trước sinh ra và lớn lên ở thành phố, cũng đi học ở thành phố, hẹ, mầm mỏi, mầm lúa gì đó đúng là không phân rõ được.
Hắn ta hắng giọng, vỗ mạnh bàn nói: “Người lao động trí não thì chữa người, lao động chân tay thì phục vụ người! Ngươi có bản lĩnh làm ruộng đến đâu còn không phải đều phải làm việc cho người còn không phân rõ mầm tỏi mầm lúa như ta sao?”“Đây là do xã hội phong kiến chuyên quyền tạo thành!” Dư Tiểu Thảo không phục.Chu Quân Phàm chiếm thế thượng phong nên rất đắc ý: “Dù là xã hội phong kiến hay xã hội chủ nghĩa ta đều có bản lĩnh chiếm ưu thế! Ví dụ như mấy nhân viên cổ cồn hồng, cổ cồn vàng, CEO gì đó đều là trình độ học vấn cao mới có thu nhập cao đấy thôi? Những người đi làm thuê, làm công kia không phải đều phải nghe theo cấp trên của bọn họ sao, lao động chân tay cho bọn họ sao?”Dư Tiểu Thảo có hơi bí từ nhưng lại không cam lòng yếu thế nói: “Đừng có nói xa như