Lý Kỳ Thù vốn còn định đi xung quanh miếu nhìn một chút, bởi vì chùa Quốc An hương khói nghi ngút, vì vậy những nơi gần đó vô cùng náo nhiệt, nhưng Đan Ngọc lo lắng cho sự an toàn của nàng, để một đám tỳ nữ che chở thật cẩn thận, rất sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Ưng Quý cũng phải ở lại bảo vệ cho Lý Kỳ Thù trở về phủ, khi về đến phủ thì đã đến trưa, nắng xuân ấm áp chiếu lên người, nhưng trong căn nhà của lư yên hàn ở Hưng Chính phường lại lạnh như ngày đông giá rét.
Trong căn phòng âm u ngăn cách với ánh nắng gắt bên ngoài, nơi này có đủ các loại công cụ, thích khách kia bị kéo khăn che mặt ra, buộc vào giá gỗ, chùm râu quai nón, làn da trắng bệch như thể quanh năm đi trong nơi tối tăm, xiềng xích lạnh lẽo quấn trên người hắn ta, không để hắn ta có cơ hội chạy trốn.
Ánh mắt Lữ Yên Hàn tựa như chứa băng vậy, giống như là bây giờ đã chết vậy.
Vừa rồi trên đường trở về, thích khách này còn thừa dịp Lữ Yên Hàn sai Ưng Quý đi tìm xe ngựa định chạy trốn, trên đường đi còn nhiều lần dùng lời thô tục nhục mạ Lữ Yên Hàn, muốn chọc giận hắn.
Có lẽ hắn ta nhìn ra Lữ Yên Hàn không dám động vào hắn ta khi ở bên ngoài, dù sao dưới chân thiên tử, có mấy ai dám quang minh chính đại giết người đâu. Nếu như có thể chọc giận Lữ Yên Hàn, đưa hắn ta tới quan phủ, hắn ta cũng sẽ có cách để trốn thoát.
Lữ Yên Hàn đương nhiên biết được điều này, người này từ trước tới nay giống như một con chuột, ngươi cho hắn ta một cái lỗ nhỏ hắn ta vẫn có thể trốn được, phòng giam nha môn nào có thể giam được hắn ta, nói không chừng còn có người quen biết bên trong trực tiếp thả hắn ra ra ngoài.
Vì vậy, Lữ Yên Hàn phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được người về nhà.
Roi sắt vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó nặng nề rơi trên áo, cuối cùng khảm vào da thịt làm cho rớm máu.
“Ai sai ngươi tới.” Ánh mắt Lữ Yên Hàn lạnh lùng xen lẫn sự tức giận.
Nhưng thích khách kia vẫn như cũ mạnh miệng, không nói câu nào, vết thương nhẹ này căn bản không là gì với hắn.
Nhưng hôm nay hắn ta đã sai rồi, hắn ta định lợi dụng Lý Kỳ Thù đi ra ngoại thành, thậm chí còn đào một cái hố nhỏ để cản trở việc di chuyển, lại không nghĩ tới sẽ đụng phải Lữ Yên Hàn, hắn ta vừa nhìn là biết hắn là người biết võ bởi vậy chần chờ không động thủ, đi theo sau bọn họ, mãi cho đến Thanh Tu Khê, định tránh ở sau tảng đá rồi hạ dược, nhưng không nghĩ tới Lữ Yên Hàn thế nhưng đột nhiên còn nhìn ra sau tảng đá.
Chỉ trách hắn ta đã quá khinh địch. Nhưng phía trên đã giao phó, phải làm xong việc này trong vòng ba ngày, nếu không tiền thù lao sẽ giảm đi một nửa, hắn ta khó khăn lắm mới chờ được người ra khỏi phủ công chúa, không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng hắn ta cũng thấy lạ, cùng lắm chỉ là chút bột bạch chỉ và huyết kiệt, không có độc, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy, nhưng thu tiền làm việc, không được phép hỏi nhiều chính là quy tắc, hắn ta chỉ đành làm theo.
Lữ Yên Hàn nhìn người trước mặt gục đầu không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích, lấy que sắt từ trong lò ra, phía trên phiếm màu đỏ tươi, có chút khói bay lên, chỉ nhìn đã thấy nóng vô cùng.
Ưng Thời đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cầm que sắt, chân không tự chủ được run lên: Thế tử gia vẫn tàn nhẫn như trước.
Khi còn ở biên cương theo chân Thế tử, hắn từng bị quân địch bắt được, sau đó… nơi chân trần vẫn còn vết đóng dấu mang theo nỗi sỉ nhục thấu đến tận tim gan.
Thứ này một khi đã đóng thì sẽ lưu lại cả đời, nếu bị đóng lên ngực thì sẽ xấu hổ cả đời. May mắn là Thế tử đến kịp thời mang quân lính đến, còn phá hủy quân doanh của địch.
“Xèo -- ” Tiếng que sắt đốt cháy quần áo chạm vào da thịt vang lên, thích khách kia đỏ bừng mặt, mái tóc thấm đẫm mồ hôi chật vật đến cực điểm, tay nắm thật chặt, thích khách vẫn ngậm họng không phát ra tiếng gì.
Que sắt trong tay Lữ Yên Hàn không có phương hướng, cười nhạo một tiếng: "Quả thật vẫn chịu được.” Khóe miệng khẽ nhếch lên, rõ ràng là mùa xuân ấm áp, liễu đung đưa trong gió, nhưng thật giống như đang trong mùa đông lạnh lẽo, không có chút vui vẻ nào.
Lữ Yên Hàn biết, thích khách đã được huấn luyện đặc biệt này sẽ không dễ dàng tiết lộ những chuyện liên quan đến chủ nhân, dù sao vẫn còn muốn lấy tiền thù lao, nếu như thất bại, hắn ta còn có thể giải thích, nhưng nếu làm nhiệm vụ thất bại mà còn làm lộ thân phận thì không chỉ không lấy được tiền thù lao mà về sau cũng đừng nghĩ tới việc làm nữa.
Mùi vị của que sắt này không dễ chịu chút nào, loại đồ vật này không khiến cho người chết, nhưng hành hạ lâu dài thử tính chịu đựng, thích khách trước mặt vẫn không nói tiếng nào.
“Nếu bây giờ ngươi nói ta có thể bỏ qua cho ngươi, đưa ngươi một khoản thù lao đủ để ngươi cao chạy xa bay, tiêu cả đời.” Lữ Yên Hàn đang thử thăm dò, muốn xem người này có phải nằm trong hội đó không, nếu không phải thì sẽ nhẹ tay hơn chút.
Tay Lữ Yên Hàn lại lần nữa cho que sắt vào trong lò, không biết là do không muốn dùng nữa hay là để nó nóng hơn cho dễ dùng.
Nhưng thích khách kia chỉ liếc hắn một cái, vẫn không nói chuyện, không quan tâm tới lời nói của Lữ Yên Hàn.
Nửa khuôn mặt của Lữ Yên Hàn được ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, không rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
“Ngươi có biết ngươi đang ở đâu không?”
“Hưng Chính phường.” Thích khách cực kỳ bình tĩnh trả lời, nhưng hai mắt lại không ngừng nhìn ngó xung quanh.
“Nghe nói cửa hàng Chân Nguyên ngày nào cũng có rất nhiều nương tử dẫn theo con đến mua bánh ngọt, ngươi nói xem… phu nhân ngươi lúc này có phải đang chờ ở đó không?” Tầm mắt Lữ Yên Hàn di chuyển tới mặt tên thích khách.
Chỉ thấy sắc mặt tên thích khách kia bỗng nhiên biến đổi, sau đó trong nháy mắt che đi dáng vẻ thất sắc vừa rồi, nói: “Ta chưa thành thân, chưa có phu nhân.”
“Thật không?” Lữ Yên Hàn nói hai chữ này vô cùng chậm rãi, cứ như một người giấy không có cảm xúc vậy.
Tên thích khách có vẻ đã phát giác ra điều gì, không hề trả lời câu hỏi của