“Công chúa, để nô tỳ đi lấy.” Tiểu Mai thấy Lý Kỳ Thù định đi liền nói.
“Ừ, ngươi lấy cái hộp đen kia tới đây.” Lý Kỳ Thù thấy Tiểu Mai cất bước liền dừng lại.
Nhưng một lúc lâu sau thấy Tiểu Mai dùng bao nhiêu sức vẫn không lấy được vật kia ra, Lý Kỳ Thù tiến lên, khi nhìn thấy vật đó, không khỏi nhíu mày.
“Ngươi đứng qua một bên đi, để ta.”
Lý Kỳ Thù ngồi xổm xuống, cầm chiếc khóa liên hoàn trong tay, một đầu được nối với ổ khóa của chiếc rương đen, đầu còn lại được nối với chiếc gương đồng đính đá nhiều màu sắc, dưới đáy rương cũng bị buộc dây.
Ngón tay tinh xảo của Lý Kỳ Thù lần mò khóa một lúc, những cái khóa phức tạp dần dần bị mở ra, trong chốc lát liền lấy được chiếc rương và chiếc gương đồng.
“Oa, công chúa thật lợi hại!” Tiểu Mai ở bên cạnh vỗ tay, hết sức khâm phục nói.
“Ngày trước đã từng nghịch qua, không phải kỹ thuật hiếm gì, nếu như ngươi học thì cũng có thể mở được.”
“Công chúa đừng trêu nô tỳ, nô tỳ không thích những thứ phức tạp như vậy.” Mai Lan che miệng cười.
Lúc này Đan Ngọc cũng cầm sổ tới nhà kho, bởi vì nhà nàng ấy cách đây không xa nên cũng không tốn nhiều thời gian.
“Tìm thấy rồi?” Lý Kỳ Thù chậm rãi đứng dậy vuốt góc váy, Tiểu Mai phía sau cũng vuốt giúp nàng.
Những nô tỳ hầu hạ cho công chúa đều biết nàng không thích quần áo bị xộc xệch, ngay cả mí mắt cũng phải đẹp.
“Ở đây.”
Đan Ngọc sau khi đưa sách liền lui sang một bên tìm kiếm binh khí xung quanh.
“Ừ, làm phiền ngươi rồi, để ta xem trước một chút.”
Tìm một hồi, quả nhiên tìm thấy một cây đao, nhớ tới ngày thường Lữ Yên Hàn luôn có thói quen mang theo đao, hẳn là thích dùng đao liền dùng kim vân bảo đao làm lễ vật, theo quyển sổ ghi chép đồ trong kho, thanh đao này được đại ca đưa cho mình khi ngoại bang tặng, nhưng nàng lại chưa bao giờ dùng loại binh khí này, liền để ở nơi nhà kho không thấy ánh mặt trời này, bảo vật này ở trong tay nàng thật là đáng tiếc.
Sau khi kêu Đan Ngọc tìm ra, Lý Kỳ Thù cầm thanh đao có chút nặng kia, nắm chuôi đao, khẽ kéo ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên khiến một người không hiểu binh đao như nàng cũng biết đây là một thanh đao tốt.
“Cất đi, ngày mai đưa đến tay Lữ Thế tử, cứ nói là… quà cảm ơn.” Sau đó lại liếc mắt nhìn cái khóa xích bên chân, nói với Tiểu Mai: "Đưa thứ này đến phòng của ta.”
Đêm đã khuya, trăng sáng lơ lửng trên cao, chiếu ra ánh sáng màu bạch, toàn bộ thành Trường An đã chìm trong bóng tối.
Sau khi tắm xong, Lý Kỳ Thù mặc đồ rộng thùng thình ngồi trên ghế, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có đặt những thứ mà nàng đã kêu người đem tới.
Lý Kỳ Thù cứ như vậy mở khóa xích ra, rồi lại khóa lại, khóa lại rồi mở ra, mở ra rồi khóa lại, cứ như vậy mười mấy lần, cuối cùng dừng lại.
Nàng đột nhiên cúi đầu, giống như nhớ lại điều gì không tốt lắm, bàn tay đang nắm chặt khóa đồng đỏ ửng lên, cổ tay hiện lên mạch máu rõ ràng, giống như đồ sứ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
“Không sao không sao… Đã qua rồi…”
Lý Kỳ Thù tự an ủi mình, sau đó hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi ký ức.
Những đồ vật trước mắt này đều là những thứ Lý Kỳ Thù thu thập được trong mấy năm qua, thật ra thì cũng không thể nói là thu thập, dẫu sao ngay cả những thứ này đến từ đâu nàng cũng không biết.
Cứ đến sinh nhật hằng năm, trước phủ công chúa tự dưng lại xuất hiện những thứ này, lúc đầu nàng còn không dám thu.
Người lạ đưa đồ tới phủ nàng nào dám cầm vào phủ, những phi tần mỹ nhân luôn “không cẩn thận” mất con hoặc trực tiếp bỏ mạng. Vì vậy nàng kêu thị vệ canh cửa không để ý tới hoặc là tìm nơi nào đó để ném những thứ như vật này hoặc tương tự vậy, nếu ngươi không động đến thì nó vẫn cứ nằm mãi ở trước cửa phủ công chúa.
Sau đó, nàng không có cách nào chỉ có thể lấy vào phủ, cũng may không có chuyện lớn gì xảy ra, liền để lại.
Dường như đã bảy năm rồi.
Gương đồng phản chiếu khuôn mặt mơ màng xinh đẹp của tiểu mỹ nhân, đôi mắt sáng trong, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhưng lớp trang điểm thường ngày đã làm mờ đi vẻ đẹp của nàng.
Trong rương đen là hoa tai, vòng ngọc, dây chuyền, dưới đáy còn có một bộ quần áo, trông rất đẹp, nhìn qua là biết không rẻ.
Đôi mắt hoảng hốt nhắm lại, hết thảy tất cả đều chìm vào bóng tối, nữ tỳ gác đêm thổi tắt nến, thu dọn đồ trong rương và trên bàn, nhưng chiếc khóa xích kia lại bị bóp chặt, không thể nào gỡ khỏi tay nàng được.
Nữ tỳ không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, một bóng người nhảy lên cây ngân hạnh, mượn phiến lá rậm rạp che thân mình.
Lữ Yên Hàn không nhịn được, hắn trèo vào nhờ cây bên ngoài phủ công chúa, nhưng cũng chỉ làm như vậy.
Ánh nến mới tắt chưa được bao lâu, hắn chỉ muốn tới công chúa có bị kinh sợ hay không thì nhìn thấy Lý Kỳ Thù đang nằm bò ra bàn ngủ qua khung cửa sổ, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng nàng là đủ rồi, ánh nến đã tắt, nàng có thể ngủ, trong lòng hắn cũng an tâm hơn nhiều, khóe mắt vô thức dịu xuống.
Trong chốc lát, Lữ Yên Hàn lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp tuần tra, nhảy lên cây cổ thụ bên ngoài qua bức tường cao, nằm xuống. Dù sao ngủ ở đây vẫn an tâm, ở phủ Trấn Quốc Công trước nay không có một vị trí nhỏ cho Lữ Yên Hàn hắn, chỉ có nơi này còn có một ngọn lửa chiếu rọi, sưởi ấm cho hắn. Chẳng sợ ngọn lửa cách xa hắn, chỉ cần biết ngọn lửa này chưa tắt là hắn thấy mãn nguyện rồi.
Lữ Yên Hàn nằm ở trên cây, lá cây sum suê che đi cơ thể hắn, lính canh của phủ cũng không phát hiện ra hắn.
Hắn nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy tỳ nữ của công chúa cầm mấy món đồ vật vào trong phòng nàng, hắn biết nhận ra những thứ đó, nàng không ném.
Thật là tốt.
Mấy năm kia ở biên cương, hắn luôn nhớ tới nàng, cho nên hàng năm vào ngày sinh nhật của công chúa, hắn đều tặng những thứ hắn thấy ở biên cương, nhưng không ngờ vào buổi tiệc trở về, hắn thấy công chúa sợ mình liền từ bỏ ý định gửi đồ bằng tên mình.
Hắn sợ làm nàng sợ, rất sợ nàng… lùi lại lần nữa. Hắn không phải loại người ép buộc người khác, công chúa không thích hắn liền không dám đi lên hỏi một tiếng, hắn dám ở trên chiến trường một mình đi vào trại địch, cũng không dám thử dò hỏi tâm ý của người mình yêu. Hắn là tên quỷ nhát gan, sợ còn chưa có được đã mất