Một đêm trôi qua, đến tận tảng sáng, thiên nhiên nghênh đón ánh sáng mặt trời nhưng Lữ Yên Hàn còn chưa thay quần áo, trong đầu luôn lặp đi lặp lại điểm kỳ quặc mà hắn bỏ lỡ kia, lưng hắn thẳng tắp, bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt cả một đêm, trong tay còn lại là một chiếc lược ngọc, ngón cái liên tục vuốt ve chiếc lược, hai mắt Lữ Yên Hàn trống rỗng, nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Hắn nên cẩn thận hơn một chút.
Xúc động, lỗ mãng, không cẩn thận. Hắn nhắm nghiền hai mắt, coi bản thân như là tội đồ.
Hai người kia lúc đó có thể đã phát hiện bên ngoài có người mai phục cho nên mới tìm viện binh, đôi phu thê kia lúc thấy hắn còn trình diễn giống như thật, hoàn toàn biến bản thân thành người ngoài cuộc, như vậy không ai có thể trách bọn họ được.
Không ai biết bên trong vừa mới có một người bị mang đi, không có chứng cứ gì, cái gì cũng không có.
Có một giây, Lữ Yên Hàn muốn giết tất cả mọi người ở đó. Nhưng lại rõ ràng, như vậy không giải quyết được chuyện gì, vẫn cứ không cứu được Lý Kỳ Thù.
Toàn thân Lữ Yên Hàn như rơi vào trong băng lạnh, cả người hắn tỏa ra khí lạnh, mãi đến khi nghe được Ưng Quý trở về báo tin, Lữ Yên Hàn mới có chút ấm lại.
Sau một tiếng “Kẹt---”, ánh nắng ấm áp xuyên qua không trung chiếu thẳng vào phòng.
Giọng nói mang theo sự vui sướng truyền vào: “Lữ huynh! A không, Tần nhị gia, ngươi đoán xem ta phát hiện được gì này!” Mạc Tầm lộ ra nụ cười thần bí.
Nhưng nửa ngày qua cũng không có ai phản ứng hắn ta, Mạc Tầm lại nhìn thấy trên tay áo của Lữ Yên Hàn có dấu vết bị đao cắt qua, mặt mũi còn tiều tụy, mệt mỏi thì hắn ta mới phát hiện có chuyện.
“Đây là------ chuyện gì xảy ra?” Hắn ta ngơ ngác, hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Vừa rồi khi Ưng Thời, Ưng Quý đưa hắn ta về, Mặc Tầm đã cảm thấy trạng thái của hai người không tốt, nhưng cũng chỉ cho là đi đường quá mệt mỏi nên không có nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Yên Hàn thì mới nhận ra, nhất định là có chuyện gì rồi.
Dưới ánh nắng mặt trời, Lữ Yên Hàn chậm rãi mở mắt ra: “Vào đi” Cả một đêm không uống thuốc, giọng nói của hắn đã khàn khàn.
“Đúng rồi, đây là Phong Kính” Mạc Tầm nghiêng người, sau đó lôi từ sau lưng ra một cô bé tầm mười bảy. mười tám tuổi.
“Xin chào Lữ Thế tử” Trên đường đi, Phong Kính nghe Mạc Tầm nhắc mãi chuyện tình yêu vui buồn đan xen của Lữ Yên Hàn cùng Lý Kỳ Thù, quả thật là cảm động tới chảy nước mắt như sông.
“Ừ, hạnh ngộ” Sắc mặt Lữ Yên Hàn nặng nề, tất cả suy nghĩ của hắn đều đặt trên chuyện của Lý Kỳ Thù.
Đoàn người tụ tập ở trong thư phòng, không gian nguyên bản cũng rộng lớn cũng trở nên chật chội hơn, hơn nữa không biết Lý Ngoan chạy tới đây từ khi nào.
“À…...ta đi phòng bếp lấy bánh bao, dù sao thì, cũng ăn trước đi.” Hắn có chút xấu hổ, vốn dĩ cho rằng chỉ có một người, không nghĩ tới cả Ưng Thời, Ưng Quý đồng loạt trở lại, còn dẫn về hai người xa lạ.
“Mọi người đi chính sảnh trước đi.” Lữ Yên Hàn mở miệng “Ta đi đổi quần áo trước, ăn sáng xong lại nói.”
Chờ mười lăm phút sau, Lữ Yên Hàn thu dọn bản thân, ngay cả tay cũng băng bó cẩn thận, sau đó bước nhanh đến đại sảnh.
Lữ Yên Hàn vừa ngồi xuống, Mạc Tầm liền gấp không chờ nổi mà mở miệng nói: “Độc của Công chúa có thuốc giải rồi.” Chờ tuyên bố tin tức tốt này xong hắn ta mới dám ngồi xuống.
Chủ yến là vừa rồi hắn ta đã hỏi dò Ưng Quý, sau khi biết được chuyện Lý Kỳ Thù bị bắt xong, Mạc Tầm cảm thấy hắn ta nên nói nhanh chuyện này mới tốt, bởi vậy Mạc Tầm cũng không kéo dài thời gian.
“Đạ tạ.”
Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng Mạc Tầm lại nghe ra được trong đó chứa đựng ngàn ân vạn ta.
“Vậy ngươi nói tình huống của ngươi đi.”
Chờ Lữ Yên Hàn nói xong, mọi người mới biết được vụ mạo hiểm ngày hôm qua.
Người đứng sau lưng chuyện bắt cóc nhất định không đơn giản, hôm qua nhóm người kia phải mười mấy người, còn thông đồng xong với chủ tiệm cùng với phu nhân, không rõ chủ tiệm cùng phu nhân cùng với đám người kia là chung một nhóm hay không, nhưng âm hiểm trong đó cũng phải làm người âm thầm tặc lưỡi.
Nghe xong trong mắt Lý Ngoan giống như có hơi nước, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật là vô dụng.
Rõ ràng khi còn nhỏ đều đứng sau lưng tỷ tỷ, được tỷ tỷ bảo vệ, những hoàng tử kia ở trong cung mới không dám khi dễ hắn, hiện tại bản thân đã trưởng thành rồi, lại vẫn không bảo vệ được tỷ tỷ.
Nhưng hắn vẫn nén lại nước mắt, sau đó nói: “Vậy, kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Dũng khí như dù phải chết muôn lần cũng không chối từ.
“Không có gì, còn chưa tới lúc bại lộ thân phận, hơn nữa...có lẽ bại lộ sẽ chỉ làm cho tình huống càng tệ hơn.” Lữ Yên Hàn tận lực làm cho mình bình tĩnh lại.
Vốn dĩ Lý Ngoan chuẩn bị bại lộ thân phận hoàng gia, khiến cho đám người vô pháp vô thiên kia thả tỷ tỷ, nhưng khi nghe thấy lời này liền ỉu xìu xuống. Ai cũng không biết, thân phận tôn quý sẽ làm cho đám người bắt cóc kia hạ đao hay là “hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho tới” mà dứt khoát giết người diệt khẩu.
Bọn họ không cược nổi.
“Vậy kế tiếp?” Mạc Tầm thử hỏi. Phong Kính ở bên cạnh cũng cực kỳ lo lắng, tuy rằng nàng chưa gặp Lý Kỳ Thù nhưng nàng nghe Lữ Yên Hàn nói cũng cảm thấy, nàng ấy rất quan trọng với hắn.
“Kéo tơ lột kén, lật tung Kim Thủy lên, ta phải tìm được nàng ra.” Rõ ràng là nói với mọi người nhưng lại càng giống như Lữ Yên Hàn đang thề với bản thân. Mặt mày hắn thâm trầm, rõ ràng chỉ có một người nhưng lại có khí thế thiên quân vạn mã cũng không cản nổi.
Hắn cẩn thận lục soát tất cả mọi chuyện trong trí nhớ của mình, sau đó bất chợt đứng lên, hắn biết là ai rồi.
“Ưng Thời, Ưng Quý, đi theo ta, mọi người trước ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi.”
------
Bên ngoài ánh mắt trời chiếu rọi nhưng trong phòng lại âm u lạnh lẽo, đầu vật sắt nhọn phản xạ lại ánh sáng, càng làm cho hàn ý tăng cao.
“Hứ, xem ra không chỉ là đôi mắt mà toàn thân nàng đều là hàng thượng hạng nha……” Hắc Thủy không mang mặt nạ, một tay vén lên ống tay áo của Lý Kỳ Thù, chậm rãi vuốt qua cánh tay tinh tế, một đường đi lên dọc theo mạch máu, sau đó lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, từ hàm dưới, đến cổ, lại đến vùng phong cảnh to lớn kia, nhẹ nhàng kéo một cái, vũ khí sắc bén khẽ cong, nửa ống tay áo đã bị cắt toạc.
“Thật là đáng tiếc.” Đôi mắt Hắc Thủy như đầm sâu, hắn ta hơi nheo mắt lại, như là một con rắn máu lạnh đang ngắm thẳng con mồi của mình. Hắn chưa bao giờ thử qua nữ tử chưa được dạy dỗ, cũng không chơi với những nữ nhân không thanh tỉnh.
Đúng vậy, tất cả đạo cụ trong căn phòng này, cùng với các loại đùa nghịch hắn làm, trong mắt Hắc Thủy chẳng qua chỉ là một trò chơi. Nhưng Lý Kỳ Thù là một trường hợp đặc biệt. Nàng không chỉ có ý đồ chạy thoát mà còn chưa bị dạy dỗ đến cam tâm tình nguyện làm vật chơi cho Hắc Thủy, hơn nữa lại còn là vợ của người khác. Tất cả những việc này, chẳng qua là bởi vì Hắc Thủy