Hắc Thủy rũ mắt, dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn Lý Kỳ Thù, bàn tay xoay chuyển đao nhọn: “Đây là chỗ tốt khi có người lo lắng cho”
Trên người Lý Kỳ Thù nổi một tầng da gà, nàng cảm thấy lời nói phun ra từ trong miệng người này, cho dù là tốt hay là xấu, kết hợp với khuôn mặt và giọng nói như vậy, cũng đều cực kỳ khủng bố.
Nàng không nói thêm mấy câu như: “Nếu như ngươi thả ta đi ta sẽ không truy cứu ngươi.”, bọn họ đều rõ ràng, một khi lửa nghiệp bốc cháy lên, hoặc là cắn nuốt tất cả, hoặc là bị dập tắt.
Hai bên tất sẽ có một bên bại.
Tiếng đập cửa trên chiếc cửa gỗ kiên cố kia càng ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng, hình như là người bên ngoài bắt đầu tụ tập lại, ý đồ cậy mạnh xô tung cửa.
Hắc Thủy cười nhạo một tiếng, trên mặt là biểu tình chẳng hề để ý, hắc ta lắc lắc đầu: “Thật là không biết tự lượng sức mình, nhưng mà…...cũng rất thú vị”
Hắn ta nhìn về phía Lý Kỳ Thù: “Ngươi chiếm được rất nhiều “lần đầu tiên” của ta, lại đến một lần ở chỗ này?” Hắn ta nghiêng đầu, nói như dò hỏi nhưng Lý Kỳ Thù lại biết, hắn ta không hề chuẩn bị suy xét kiến nghị của mình.
“Vì sao muốn làm như vậy?” Lý Kỳ Thù nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đen như than chì của Hắc Thủy, ánh mắt nàng sáng quắc, không chút nào sợ hãi nhìn về phía ác ma khủng bố.
Giống như là nghe được truyện buồn cười nhất trên thế gian, Hắc Thủy vỗ tay cười to, thậm chí trong mắt còn tràn ra nước mắt, giọt nước trong suốt chảy dọc xuống theo xương gò má hơi nhô lên của hắn ta, chấm thêm một nét tội nghiệp làm người thương tiếc cho khuôn mặt ác quỷ kia.
Cánh môi tái nhợt của hắn ta mấp máy, lẩm bẩm nói: “Vì sao?” Làm như đang hỏi Lý Kỳ Thù, lại như đang hỏi người khác.
Bộ mặt của Hắc Thủy bất chợt trở nên dữ tợn hơn, hắn ta nắm chặt đao sắc, như không cảm giác được lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng bàn tay, máu màu đỏ tươi chảy ra từ trong lòng bàn tay, nhỏ xuống mặt đất: “Tí tách--tí tách--”, một giọt lại một giọt chảy xuống đất, trên nền gạch nở rộ một đóa lại một đóa hoa hồng xán lạn.
“Trên thế giới này không có cái gì vì sao cả!” Cuối cùng hắn ta gào rống phát giận với Lý Kỳ Thù.
Trong mắt hắn ta cũng nổi lên gân đỏ: “Ha, đang kéo dài thời gian đúng không? Ta làm ngươi biết hậu quả khi chọc giận ta” Sau đó hắn ta tùy tay ấn một cái nút.
Lý Kỳ Thù còn chưa phản ứng kịp, trên giường đá liền truyền đến tiếng xiềng xích trượt xuống, trong mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lại cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Không thể hét lên, nàng không sợ, chỉ coi như một mạng đổi một mạng là được, người bên ngoài hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào, nếu có thể bắt lấy tên ác ma này, về sau sẽ không có nhiều người bị thương tổn như vậy nữa.
Xiềng xích trượt xuống thật nhanh, ánh đao lập lòe, ánh đèn mờ nhạt cũng bám vào trên xiềng xích, lóe ra tia sáng khác thường, chỉ thấy một thứ vũ khí to gần bằng một người, được đúc bằng những miếng sắt lớn, trực tiếp lao từ trên xuống chỗ bàn đá, nơi Lý Kỳ Thù đang bị trói.
Khi đối diện với vũ khí kia, nàng cũng thử giãy dục một chút nhưng dây da trói quá chặt, sức của nàng căn bản là không giãy thoát được. Huống hồ, bên cạnh còn có một tên ác ma đang nhìn. Nhưng mà lập tức, khi hình cụ kia cách Lý Kỳ Thù chỉ còn một thước, nàng nhắm chặt mắt lại, ngay cả thở cũng không dám dùng sức, lồng ngực căng chặt, cả tay và chân đều cuộn chặt lại. Trong chớp mắt đó, Lý Kỳ Thù suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng còn chưa kịp báo hiếu cho phụ thân, mẫu thân, thật ra cho dù mẫu thân làm chuyện kia thì nàng cũng không nên xa cách bà ấy như thế, trong cung vốn dĩ là nơi ăn thịt người không nhả xương, nếu như mẫu thân không thể cứng rắn lên thì nàng cùng với huynh trưởng và đệ đệ không chừng đã bị mưu hại từ lúc nào. Nàng còn có chút tiếc nuối, thật vất vả mới hòa hoãn quan hệ với huynh đệ, nàng còn mua xong cả quà, định khi nào trở về tự mình đưa cho ca ca và tẩu tẩu, hiện tại đã không có cách nào đưa.
Giữa tiếng “Ầm--” vang lớn, nhưng Lý Kỳ Thù lại không có cảm giác gì.
Lúc trên người bị vật nặng đè tới, trong đầu Lý Kỳ Thù hiện lên một người cuối cùng------Lữ Yên Hàn.
Nàng, thích hắn.
Người trước khi chết có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, đáng tiếc là…...đã quá muộn.
Âm thanh xiềng xích chợt dừng, Lý Kỳ Thù nhắm nghiền hai mắt thật lâu, đau đớn trong tưởng tượng không tới. Nàng còn đang suy nghĩ, có phải là bản thân ra đi quá nhanh nên hiện tại đã vào thẳng địa phủ hay không. Nhưng người nàng ấm áp, bên tai cũng có hơi thở, giống như…...trên thân có một người nằm lên.
Nàng rốt cuộc dám mở mắt ra, nhưng sau khi nhìn thấy vũ khí kia đã nằm im trên đầu, cùng với mùi hương quen thuộc, trong đầu Lý Kỳ Thù trống rỗng.
Quần áo nàng cũng không dày, nàng gần như cảm thấy được giữa quần áo sũng đầy nước.
Là máu, là…...máu của Lữ Yên Hàn.
Lý Kỳ Thù yên lặng trong một giây, không thể tin được vừa rồi xảy ra chuyện gì, sau đó nước mắt thấm ướt hai bên tóc mai của nàng, nàng khóc im lặng khóc thút thít nhưng lại cực kỳ thắm thiết, trong nội tâm tràn đầy sợ hãi và bất an, giọng nói của nàng nghẹn ngào run rẩy: “Lữ Yên Hàn…...huynh…...huynh không thể chết được…...ta còn chưa có trả lời huynh……” Nàng nói đứt quãng, dùng hết sức lực toàn thân, giống như muốn gọi hồn đã đi đến nơi xa trở về. Tay chân nàng bị trói không thể nhúc nhích, lại vẫn giãy dụa muốn sờ người bên trên xem còn sống hay không.
Bên ngoài Ưng Thời và Ưng Quý rốt cuộc giết xong đám viện binh cuối cùng, toàn thân hai người tràn đầy sát ý chạy vào, đao trên tay sũng máu, trên quần áo cũng đầy vết đao.
“Thế tử gia……” “Lữ huynh……”
Một đám người đứng ở cửa không dám tiến vào, đao trong tay vẫn đang nhỏ máu tí tách, hai người chần chừ trước cửa hồi lâu cũng không dám vào.
Trong phòng tối om, ở giữa có một giường đá treo cao cao, ánh đèn mơ hồ chiếc vào lưng của người nam nhân, đao