Do Duy Kiệt bị thương không quay phim tiếp được, Minh Hạ nhờ vậy cũng được nghỉ hai ngày.
Hoàng Đông nhân cơ hội này kéo cô ra ngoài với mình, cũng không làm gì cả, chỉ là dắt cô đi dạo trên phố nhỏ thôi.
Ừm, hai người đi dạo như vậy cũng được hai hôm rồi.
Mỗi buổi dạo một con đường, hoàn toàn không lo đụng hàng.
Minh Hạ không hiểu thái độ gần đây của hắn cho lắm, cứ đi vài bước lại quay sang nhìn hắn vài lần, cô nhìn đến lần thứ n, người bên cạnh cuối cùng cũng không chịu được mà dừng lại hỏi cô.
- Mặt tôi có dính gì à?
- Không.
- Thế cô nhìn tôi mãi làm gì?
Minh Hạ vốn định hỏi dạo gần đây hắn gặp khó khăn gì à, nhưng lời nói đến miệng lại chuyển thành.
- Tại anh đẹp trai quá.
Góc nghiêng đẹp, góc chính diện càng đẹp hơn, nhìn kỹ còn có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt nữa.
Đẹp quá.
Nhưng người đẹp này có gai, không dễ chọc.
Minh Hạ đột nhiên có chút tiếc nuối, nếu anh ta mà tồn tại ở thế giới thực thì hay biết mấy.
Đáng tiếc chỉ là một nhân vật ảo do số liệu tạo thành, chỉ có thể nhìn, không thể sờ, càng không nắm được.
Càng nghĩ càng thấy tiếc.
Không đúng...!
Đến lúc Minh Hạ phản ứng lại đã muộn, cô lúng túng giải thích.
- Ý tôi muốn hỏi anh sao mấy hôm nay lại có tâm trạng đi dạo bộ với tôi, không phải anh rất bận à?
Mạc Hoàng Đông vẫn nhìn cô không chớp mắt, trong ánh mắt lấp lánh một thứ ánh sáng khó hiểu.
- Bận hay không còn phải tùy đối tượng nữa.
Mà...!Tôi đẹp trai lắm hả?
Hoàng Đông đột nhiên cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sáng lấp la lấp lánh, còn có chút đắc ý nữa.
- ...!
Có đứa xấu hổ lập tức quay sang chỗ khác không trả lời hắn.
Cô càng né tránh, Hoàng Đông càng được đà lấn tới.
- Tôi đẹp trai thật sao? Cô thích khuôn mặt của tôi lắm à?
Nếu cô thích, sau này hắn sẽ giữ gìn khuôn mặt này thật tốt, cố gắng không để bị thương hay bị sẹo.
- Cô thích khuôn mặt này của tôi lắm hả?
Minh Hạ đột nhiên cảm thấy Hoàng Đông hiện tại rất giống hệ thống mỗi khi phát nhiệm vụ, cô không đưa ra đáp án nó mong muốn, nó sẽ lặp đi lặp lại thông báo tới khi cô đồng ý mới thôi.
- Cô nói đi, tôi đẹp trai thật à?
Hai tai Minh Hạ đỏ như nhỏ ra máu, mặt cũng nóng lên, cô nói mà như gào.
- Anh đẹp trai nhất, được chưa?
Nói xong cô cúi thấp đầu đi thẳng, lần này cô không nhìn ngó lung tung mà đi băng băng về phía trước, Hoàng Đông chậm chạp đi theo sau cô, trên môi là nụ cười không thể che giấu được, tiếc là Minh Hạ quá xấu hổ nên không phát hiện ra điều đó, đi mà cứ như chạy.
Mãi tới khi đi qua một cửa hàng tạp hóa, tầm mắt cô mới dừng lại tại hộp kẹo dẻo để trên tủ kính.
- Hoàng Đông, chúng ta vào trong xem thử một lát đi.
Chưa đợi hắn trả lời cô đã nhanh chân chạy vào trước, Hoàng Đông chỉ có thể đi vào theo sau cô.
Thấy cô cứ nhìn mấy hộp kẹo dẻo trước mặt, hắn đi tới gần, hỏi.
- Thích ăn à?
- Ừ.
Hai mắt Minh Hạ sáng lấp la lấp lánh, cô nhìn khắp gian hàng một lượt, sau đó lấy ra năm hộp kẹo dẻo hoa quả, là hàng nhập khẩu, giá cả đắt hơn tất cả những hộp kẹo hoa quả khác rất nhiều, cũng là năm hộp kẹo duy nhất còn lại trong cửa tiệm.
Mạc Hoàng Đông quét mắt nhìn hộp kẹo kia một cái rồi hỏi cô.
- Có muốn mua thêm cái gì không?
- Không.
Minh Hạ lắc đầu rồi thả tất cả hộp kẹo vào một cái túi, sau đó cô nhét túi vào tay anh, tự nhiên nói.
- Anh trả tiền đi, tôi ra ngoài đợi trước.
Minh Hạ có tiền, nhưng trong mắt Hoàng Đông và mọi người cô vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi nên mỗi lần muốn mua hay tiêu gì cô đều có thói quen để hắn trả tiền cho mình.
Mạc Hoàng Đông thanh toán xong rồi đi ra ngoài, chủ động vặt nắp hộp kẹo cho cô.
Minh Hạ vui vẻ nhận lấy, nhưng cô không ăn ngay mà chọn lựa một lúc, cuối cùng mới lấy ra một viên kẹo vị xoài đưa cho anh.
- Cho anh nè, ngọt lắm đấy.
Động tác của cô rất thuần thục, cũng rất tự nhiên tựa như đã làm rất nhiều lần.
Mạc Hoàng Đông nhìn viên kẹo trên tay cô hồi lâu mới nhận lấy.
- Cảm ơn.
Minh Hạ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có vẻ ghét bỏ như khi ăn bánh ngọt mới thở phào một hơi.
Xem ra tên này không phải là ghét đồ ngọt, chỉ là hắn không thích ăn bánh ngọt thôi.
Giống như phát hiện ra một điều rất thú vị, cô nhoẻn miệng cười với hắn.
- Hoàng Đông, lần này anh không buồn nôn nữa.
Mạc Hoàng Đông không phản bác lời cô nói, ngoan ngoãn gật đầu.
- Ừm.
- Vậy anh ăn thêm một viên nữa đi.
Minh Hạ xóc xóc lọ thể kẹo dẻo vị xoài nổi lên, sau đó cô nhặt liền một lúc hai ba viên đưa cho hắn.
Cô đưa một viên, Hoàng Đông ăn một viên, tận đến khi trong hộp không còn viên kẹo vị xoài nào nữa mới ngừng, tiếc nuối nói.
- Hết nhanh thật đấy.
Hoàng Đông tốt bụng nhắc nhở cô.
- Không phải vẫn còn vị khác à?
Minh Hạ bừng tỉnh.
Đúng vậy, không có vị xoài vẫn còn rất vị hoa quả khác mà, cô vì sao phải chọn đúng vị xoài cho hắn chứ?
Câu hỏi này cô không tự mình trả lời được, nhưng Hoàng Đông lại rất rõ lý do.
Có điều hắn không nói ra ngay, hắn cần xác định thêm một vài chuyện nữa mới có thể kết luận được.
Thấy cô ngẩn ra nhìn hộp kẹo trên tay, Hoàng Đông vỗ vai cô.
- Không nghĩ ra thì thôi.
- Ờ.
Minh Hạ nghĩ mãi không ra nên không nghĩ nữa.
Hai người đột nhiên rơi vào im lặng, mãi sau cô mới chậm rãi lên tiếng.
- Hình như hồi nhỏ tôi có gặp một người, cậu ấy không thích ăn đồ ngọt, tính cách rất khó chiều.
Cô không nhớ rõ mặt cậu ấy, chỉ biết là cậu ấy cực kỳ đẹp, cô lớn đến từng này cũng chưa gặp ai đẹp như cậu ấy cả.
- Có một tôi vô tình va phải cậu ấy thì phải, vì muốn xin lỗi, tôi lấy viên kẹo dẻo vị xoài duy nhất trong túi mình cho cậu ấy coi như quà xin lỗi, sau đó lần nào gặp mặt cậu ấy cũng đòi tôi kẹo dẻo vị xoài.
Có lẽ vì thế mà tôi có thói quen này chăng?
Tính cách Minh Hạ rất rõ ràng, nói một là một hai là hai, đã quyết cái gì sẽ cố gắng hoàn thành nó đến cùng, nhưng lần này cô lại dùng rất nhiều từ mang tính đại khái như "có lẽ, hình như,..." Bởi vì cô không chắc đây là ký