Trở về phòng, Minh Hạ tức tốc chạy đến bật máy tính lên, không ngừng gọi.
"Cổ Đoá, cô ngủ chưa?"
"Cổ Đoá."
Minh Hạ gọi một lúc, đầu dây bên kia mới có tiếng trả lời.
"Sao vậy?"
Lúc cô ấy trả lời, Minh Hạ đã lăn trên giường được vài vòng rồi, mặt cô lúc này cực kỳ đỏ, không rõ là xấu hổ hay quá kích động.
"Mạc Hoàng Đông nói thích tôi, anh ta muốn theo đuổi tôi.
Tôi phải làm thế nào bây giờ?"
Cổ Đoá đợi cô nói xong mới hỏi.
"Thế cô có thích anh ta không?"
Thích không?
Minh Hạ không rõ nữa, nhưng cô biết là cô cực kỳ sợ anh ta.
Cho dù bây giờ anh ta đối tốt với cô thì cô vẫn sợ một ngày nào đó anh ta đổi ý rồi giết chết cô.
"Tôi không ghét cũng không thích anh ấy.
Cùng lắm chỉ coi như bạn bè thôi."
Mà hình như cũng không giống lắm, bởi vì ở nhà cô có rất nhiều anh em chí cốt, bọn họ cũng có người từng tỏ tình với cô, nhưng cô không phản ứng mạnh như vậy, đa phần đều cho là bọn họ nói đùa rồi thôi.
Cổ Đoá không biết suy nghĩ của cô, khách quan nói.
"Vậy thì cứ nói thẳng suy nghĩ của cô với anh ta thôi."
Minh Hạ dở khóc dở cười.
"Tôi không dám, tôi sợ tôi nói ra rồi, cửa phòng cũng không ra được nữa."
Cổ Đoá lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đưa ra lời khuyên.
"Vậy không nói nữa, cứ phối hợp với anh ta thôi."
"Nhưng anh ấy rất đẹp trai, tôi sợ mình không kháng cự được mà đổ trước sắc đẹp của anh ấy mất."
"..."
Minh Hạ lại úp mặt xuống gối, rầu rĩ nói tiếp.
"Cổ Đoá, tôi thấy mình chẳng có nghị lực gì cả."
Ngày trước chỉ biết sợ nên không nhìn kỹ vẻ ngoài của hắn, giờ nhìn kỹ rồi lại có chút rung động.
Thính thơm quá, trái tim thiếu nữ không chịu nổi sự cám dỗ này!
[Mỉm cười.]
Cổ Đoá muốn đưa ra lời khuyên, nhưng cô ấy chưa yêu đương bao giờ nên chẳng có kinh nghiệm, chỉ có thể gửi một mặt cười cho cô.
Minh Hạ vẫn nằm úp mặt vào gối, lúc này cô đang âm thầm hỏi hệ thống.
[Hệ thống, mi có chế độ thanh trừ cảm xúc của người chơi không?]
[Có.
Vì để tốt cho sức khoẻ và tinh thần của ký chủ, hệ thống sẽ tự động khoá ký ức của ký chủ ở phó bản này lại.]
Minh Hạ có chút buồn lòng.
[Chỉ khoá lại chứ không thể xoá hẳn hả?]
Tức là một ngày đẹp trời nào đó cô vẫn sẽ nhớ lại được đúng không?
[Xoá ký ức sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ và hệ thống thần kinh của ký chủ ở thế giới thật.
Trường hợp xoá ký ức quá nhiều lần, ký chủ sẽ trở thành một tên ngốc.]
[...]
Khoá lại cũng được, vẫn tốt hơn xoá sạch rồi thành tên ngốc luôn.
Nhờ có lời đảm bảo của hệ thống, tâm lý của Minh Hạ cân bằng trở lại rồi.
...!
Minh Hạ nghỉ ngơi năm ngày mới quay lại đoàn làm phim quay nốt mấy cảnh còn lại.
Trong năm ngày cô không đến, trong phim trường lại có thêm hai bộ phim nữa được khởi quay.
Lúc này các nhân viên đang vận chuyển đồ đạc vào trong, vì để không cản trở bọn họ, Minh Hạ cẩn thận đi sát bên lề đường.
Vừa đến gần khu vực quay phim của mình, tiếng hét quen thuộc của Phạm Tú Anh chợt vang lên thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
- Mắt mũi để đâu vậy? Không nhìn thấy người ở phía trước à?
Haiz, nhiều ngày không gặp mà cô ta vẫn đáng ghét như vậy.
Chỉ còn vài cảnh quay nữa là đóng máy nên Minh Hạ không có ý định đi gây sự với cô ta, nhưng mới đi được mấy bước cô đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn tay đang liên tục quất cành hoa hồng vào người cô gái xấu số kia.
Trợ lý lập tức giải thích với cô.
- Phạm Tú Anh mắc chứng hưng cảm nhẹ, mỗi lần tức giận sẽ trút giận lên người khác, cô nhìn nhiều sẽ quen thôi.
Minh Hạ nhìn đến ngẩn ngơ.
- Nhưng cô ta dùng cành hoa hồng để đánh cô gái đó.
Bông hoa hồng rất đẹp nhưng lại bị cầm đến nát tươm, người cầm nó còn cố ý chọn chỗ có gai để quất lên người cô gái kia, vừa đánh vừa mắng.
- Cho cô không nhìn đường này!
- Còn dám cứng miệng không? Còn dám va vào tao nữa không?
...!
"Là mày trộm kẹo của tao đúng không?"
"Còn dám trừng lại tao à? Đồ con hoang như mày sao không chết đi cho rồi."
"Mày với mẹ mày đều đi chết đi!"
Khi Tú Anh lần nữa giơ tay lên, Minh Hạ bỗng lùi mạnh ra phía sau.
Cô hành động quá bất ngờ, nhân viên bê bể cá ở phía sau không tránh kịp nên va phải, hai tay anh ta trượt một cái.
Choang!
Bể cá vỡ tan tành, nước trong bể cũng văng ra tứ phía.
Minh Hạ vội ngồi xuống muốn giúp cậu nhân viên kia thu dọn mảnh vỡ nhưng bị trợ lý cản lại.
- Cẩn thận đứt tay.
- Ồ.
Minh Hạ lúc này mới bừng tỉnh, cô lại nhìn sang bên kia.
Duy Kiệt không biết đến đây từ lúc nào, đang đứng ở đó nói chuyện với Tú Anh.
Khoảng cách hai người không xa, nhưng tai cô như bị ù đi vậy, hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ thấy Tú Anh tức giận bỏ ra ngoài.
Cô quay đầu hỏi chị trợ lý bên cạnh mình.
- Phạm Tú Anh còn mấy cảnh nữa thì quay xong?
Trợ lý không hiểu vì sao cô lại hỏi về cô tiểu thư kia nhưng vẫn trả lời.
- Tôi không rõ lắm, nhưng chắc cũng phải trên mười cảnh.
Bởi vì Minh Hạ không muốn ở phim trường quá nhiều, Duy Kiệt cũng rất bận nên đạo diễn ưu tiên các cảnh quay của bọn họ trước, các nhân vật phụ sẽ quay sau nên hôm nay bọn họ đã quay xong rồi mà những người khác vẫn còn rất nhiều phân cảnh chưa quay đến.
Đặc quyền này vốn thuộc về Lâm Hạnh Dung, nhưng không hiểu vì sao lại biến thành cô, đối tượng bị công kích cũng chuyển thành cô, có điều Minh Hạ không hiền lành như nữ chính cho lắm, "ô dù" nhà cô cũng rất nóng tính nên mọi người cũng ngoan ngoãn dần, chỉ thi thoảng nói đểu vài câu, lần nào cũng bị cô đốp lại bằng một câu.
Có giỏi thì đập tiền vào như cô đi rồi nói.
Cô mất tiền rồi còn phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống à? Mơ đi, có nhìn cũng nhìn mỗi sắc mặt của Mạc Hoàng Đông thôi nhé!
Trợ lý thấy cô không trả lời thì hỏi tiếp.
- Hay để chị đi hỏi cho em nhé?
Minh Hạ đưa tay sờ cằm như có điều suy nghĩ, lát sau cô quay sang nhìn chị trợ lý nhỏ nhẹ nói.
- Vậy em cảm ơn chị trước.
Chị trợ lý:...!
Đột nhiên thấy cổ mình lành lạnh là thế nào?
Cô Hà, cô cứ như bình thường đi, đừng doạ tôi sợ.
Trợ lý quan sát Minh Hạ nửa ngày, thấy ngoại trừ lúc mới quay hơi mất tập trung ra thì thời gian sau đó cô không khác lúc