Chủ nhật.
Lại là một ngày cuối tuần nhàn rỗi của cặp đôi Hạ Đông.
Một người ngồi xem phim, một người thì ngồi bên cạnh ngắm người còn lại.
Khi Minh Hạ đang xem phim đến hồi gay cấn, Việt Phong chợt gọi điện đến.
- Đi ăn không? Anh mày mời.
Việt Phong có tính cách giống ông anh trai cô ở nhà nên Minh Hạ khá thân thiết với anh ta, nghe anh ta hỏi vậy cô không đồng ý ngay mà quay sang hỏi người bên cạnh trước.
- Anh Phong muốn mời mình đi ăn cơm, anh đi không?
- Có.
Minh Hạ phát hiện ra Hoàng Đông khó tính với tất cả mọi người có ý tiếp cận cô nhưng lại dễ tính với Việt Phong đến lạ, cô tuy có thắc mắc nhưng không dám hỏi.
Sau khi trả lời Việt Phong xong, cô kéo anh lên thay đồ rồi đi đến điểm hẹn.
Đi đến ăn cơm cùng bọn họ còn có cả Tú Linh, nhưng khi mọi người đến nơi lại không thấy cô bé đâu, sau đó Việt Phong nhận được một cuộc gọi, nghe điện thoại xong, anh quay sang bảo hai người vào gọi món trước.
Hoàng Đông hỏi cô.
- Hai người đó hẹn hò với nhau à?
- Không, hai người đó là anh em thì phải.
Minh Hạ cũng không rõ quan hệ của hai người kia cho lắm, cảm thấy hai người kia không giống anh em cho lắm, nhưng vì họ khăng khăng nói mình là anh em nên cô cứ tin cho họ vui lòng thôi.
- Anh trai, em gái mưa à?
Nhìn cái dáng vẻ hốt hoảng kia nào giống anh trai em gái thông thường.
Minh Hạ trầm mặc lật thực đơn, người bên cạnh cũng không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp.
- Cô bé đó đủ tuổi chưa đấy?
Nhìn mặt rất trẻ, chắc chưa tốt nghiệp cấp ba đâu nhỉ?
Minh Hạ:...!
Cô không muốn bàn với anh về mấy vấn đề này, thế là đưa thực đơn cho anh.
- Mình gọi món trước đi anh, đừng nói chuyện về bọn họ nữa.
- ...!
Gian phòng Việt Phong đặt là phòng số bốn ở tầng hai, trong phòng rất rộng, phía sau còn có ghế sô pha và tivi, cô cảm thấy khó hiểu khi nhà hàng ăn uống lại có ghế sô pha nên hỏi phục vụ mới biết đây là nhà hàng tình nhân, ăn xong còn có thể làm rất nhiều chuyện.
Không hỏi không sao, hỏi xong cô lập tức nhắn tin trách Việt Phong đen tối.
Việt Phong bận đi tìm người nhưng vẫn giải thích một câu.
[Em đừng có hiểu lầm, anh chọn nó vì thấy đồ ăn của nơi này ngon thôi.
Nếu không anh gọi nhiều người đến như thế làm gì?]
Lần trước anh cùng đối tác đến đây ăn một lần, cảm thấy món ăn ở nơi này rất ngon nên mới muốn chia sẽ cùng cô, đâu nghĩ sâu xa được như thế, bây giờ nghe cô hỏi vậy, anh lập tức nhắc nhở cô.
[Em và Hoàng Đông nghiêm túc ăn cơm cho anh, đừng có mà tranh thủ làm chuyện gì mờ ám, anh còn quay lại đấy.]
Minh Hạ gửi lại anh một loạt meme ném dép, ném lựu đạn đến tràn cả màn hình mới hả giận cất điện thoại đi.
Tầng ba, phòng số sáu nhà hàng tình nhân Dương Xuân.
Tú Linh đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bởi vì trong phòng bật điều hòa nên hai mặt cô đỏ bừng lên vì nóng, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi.
Bên cạnh cô là Vũ Duy Cường, ông chủ ngành dầu khí, năm nay bốn mươi tuổi, đã qua một đời vợ và có một đứa con trai mười tuổi, dáng người ông ta khá phì nhiêu, nhất là phần bụng nhô cao như bà bầu sắp sinh, không biết vô tình hay cố ý mà ông ta mà bả vai ông ta luôn cố ý chạm vào bả vai của cô, hỏi.
- Em tên Tú Linh phải không? Bao nhiêu tuổi rồi?
Tú Linh hơi dịch sang bên cạnh tránh né sự đụng chạm của ông ta, cô lạnh nhạt nói.
- Xin lỗi tôi phải đi rồi.
Thấy cô muốn đứng dậy, người đàn ông kia giơ tay kéo cô ngồi lại xuống ghế.
- Vội gì chứ, ở lại nói chuyện với tôi vài câu trước đi.
Ông ta vừa nói vừa thầm cảm thán da dẻ của cô bé này mềm mịn thật, sờ không muốn rời tay.
Tú Linh lại không có vẻ mặt thoải mái như thế, cô giấu tay ra sau lưng rồi chà cổ tay lên lưng áo như vừa bị thứ gì rất bẩn thỉu chạm vào.
- Tôi không quen ông.
Nói xong cô kéo ghế sang bên cạnh, cố ý cách ông ta một khoảng thật xa.
Người đàn ông kia cũng không tức giận, ngược lại còn có cảm giác muốn chinh phục, ông ta nhàn nhã uống một hớp nước, giọng điệu thản nhiên.
- Thế mẹ em chưa nói với em à?
Tú Linh ngẩng đầu lên nhìn ông ta, mẹ cô nói cháu cô muốn gặp cô nên mới bảo cô sang đây gặp thằng bé một lát, nhưng khi cô vào đây lại chỉ có người đàn ông này.
- Nếu bà ấy chưa nói thì để tôi nói nhé? Lần gặp mặt này là ý của tôi, nếu hôm nay chúng ta nói chuyện hợp nhau tôi sẽ thuyết phục bố tôi cưới em.
Lấy tôi rồi, em có thể tiết kiệm được ba mươi năm phấn đấu đấy.
Tú Linh siết chặt tay, viền mắt đỏ lên.
Cô không buồn vì những lời nói của người đàn ông này, cô buồn vì đây đã là lần thứ ba mẹ cô muốn bán cô cho người khác.
Nếu ngay từ đầu đã không yêu thương cô, tại sao lại sinh cô ra? Tại sao lại đón cô về?
Năm chín tuổi, bà Nhã Lan, mẹ Tú Linh tái hôn, vì không muốn mang theo của nợ là cô nên bán cô cho một đôi vợ chồng, sau đó cô mới biết đôi vợ chồng kia là bọn buôn người.
Cô được đem đi đấu giá và được một người đàn ông trung niên nhìn trúng, cô nghe nói rất nhiều cô bé đã chết dưới tay ông ta.
Khi cô nghĩ rằng mình chết chắc, một chị gái xuất hiện cứu cô, rõ ràng người chỉ ấy rất nhỏ gầy nhưng sức lực lại rất lớn, khi thấy người đàn ông kia muốn giở trò đồi bại với cô, chị ấy dứt khoát cầm bình hoa đập lên đầu ông ta, đưa cô thoát khỏi nơi đó và gửi cô vào trại trẻ mồ côi ở khu vực đó rồi mới rời đi.
Cô được chuyển qua nhiều trại trẻ mồ côi đến năm