Bởi vì hai người đi quá lâu, Minh Hạ lại uống hơi nhiều nước nên giờ bụng dạ khó chịu, cô nói nhỏ với Hoàng Đông.
- Anh ở đây đợi em, em đi nhà vệ sinh một lát.
- Ừ.
Hoàng Đông gật đầu sau đó lấy điện thoại ra chơi game luyện tay, nhưng sau đó anh nhận ra ngoại trừ bạn gái kiên nhẫn dạy anh, bảo vệ anh ra, những người còn lại đều tránh xa anh tám ngàn cây số, sợ bị anh vạ lây.
Hoàng Đông cảm thấy hơi chán, thế là anh thoát game ra không chơi nữa.
Thấy cô đi mãi không về, anh sợ cô gặp chuyện nên ra ngoài tìm cô.
Lúc này ở phòng cuối hành lang tầng hai.
Minh Hạ vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải Hoàng Đức và một người phụ nữ đi ra từ phòng bao gần đó, nhưng người này lại không phải là Lý Cẩm, cô còn đang nghĩ anh ta lén vợ ăn vụng thì một người đàn ông nữa đi ra.
Nhìn thấy cô, nét mặt Hoàng Đức thoáng hiện lên sự bất ngờ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, còn chủ động đi tới chào hỏi.
- Em dâu một mình đến đây à? Hoàng Đông đâu rồi?
Minh Hạ không thích Hoàng Đức, cho dù tính cách anh ta ôn hoà thế nào đi chăng nữa cô cũng không thích nổi, nhưng trước mặt anh ta cô vẫn lịch sự đáp lại.
- Anh ấy vào trong trước rồi ạ, anh có muốn vào nói chuyện với anh ấy một lát rồi hãng đi hay không?
- Không cần đâu, lát nữa anh còn có cuộc họp, hai đứa cứ đi ăn đi.
- Vâng.
Hoàng Đức đi rồi, Minh Hạ vẫn nhìn theo bóng lưng anh ta, tình cờ làm sao vị đối tác đi cùng anh ta lại quay lại nhìn cô với vẻ thăm dò.
Thấy cô cũng nhìn mình, ông ta cười gượng quay đầu đi.
Đúng lúc này Hoàng Đông đi tới.
- Em vừa nói chuyện với ai vậy?
Anh liếc mắt theo hướng cô nhìn nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng một người phụ nữ, nhìn khá giống thư ký của anh trai anh.
Minh Hạ thành thật trả lời.
- Anh trai anh, còn có một người đàn ông trông cực kỳ khả nghi nữa.
Không chỉ ông ta mà cả Hoàng Đức cũng rất khả nghi, nhìn anh ta giống như đang trốn chạy hơn là có việc bận.
Hoàng Đông không để tâm tới chuyện này cho lắm, nhưng cô đã nói vậy anh cũng nên phối hợp với cô một chút, thế là anh nghiêm túc hỏi.
- Ông ta trông như thế nào?
Minh Hạ vừa nhớ lại vừa kể.
- Ông ta chừng bốn năm mươi tuổi, mặt chữ điền, đeo kính.
Dáng người không cao lắm, chân trái cũng không tốt, đi khá khập khiễng, em nghe thấy anh trai anh gọi ông ấy là giám đốc Trần.
Giám đốc Trần?
Ý cười trong đáy mắt anh nhạt dần.
Anh trai anh đem lại cho anh nhiều bất ngờ quá nhỉ?
Minh Hạ thấy anh là lạ, cô hỏi dò.
- Anh sao thế? Ông ta có vấn đề gì à?
- Ông ta không phải đối tác của công ty mà là người gây nên cái chết của ba mẹ anh, chân trái của ông ta là do anh đánh gãy.
Ba mẹ Hoàng Đông chết vì tai nạn giao thông, nguyên nhân là do xe tải mất phanh lao vào họ, tài xế gây tai nạn chết không đối chứng, sau đó anh điều tra mới biết người đứng đằng sau là Trần Kiến Chung, nhưng vì không đủ chứng cứ nên ông ta được toà phán vô tội.
Sau khi anh biết được chuyện này đã muốn giết chết ông ta để báo thù, nhưng vì ông nội ngăn cản nên anh chỉ kịp đập gãy một chân của ông ta.
- Năm đó anh chỉ mới mười tuổi, nhưng anh đã có ý định giết người.
Minh Hạ, em sợ anh không?
Ông nội nói sự xấu xa của anh là từ trong xương tủy, rất thích hợp làm những chuyện xấu, thế là ông dạy anh tất cả mọi thứ, để anh tiếp tục công việc của ông, ở trong bóng tối bảo vệ nhà họ Mạc chu toàn.
Minh Hạ lắc đầu.
- Tại sao em lại sợ anh chứ? Chúng ta như vậy chẳng phải càng xứng đôi hơn à?
Cô mười hai tuổi thiêu chết người khác, anh mười tuổi đánh gãy chân người ta.
Cả hai người bọn họ đều bị ánh sáng bỏ quên, bởi thế nên bọn họ chỉ có thể tự mình sinh tồn, tự mình tìm lấy tia sáng của riêng mình, tự mình tìm cách sống tiếp.
Hoàng Đông ngây ra, sau đó anh mỉm cười.
Anh cảm thấy cô chính là thiên sứ mà ông trời phái đến để cứu rỗi anh, chỉ cần anh mất phương hướng cô sẽ xuất hiện ngăn anh lại, để anh không tiếp tục chìm sâu vào bóng tối tội lỗi.
...!
Đợi đến khi hai người Việt Phong quay lại, Minh Hạ và Hoàng Đông đã ngồi chơi game được mấy ván rồi.
Khi cô đang định trách anh ta sao đón người muộn thế lại thấy hai mắt Tú Linh đỏ hoe thì ném điện thoại sang một bên, nhanh chân đi tới hỏi cô.
- Sao thế? Ai bắt nạt em hả?
- Còn ai ngoài bà mẹ ghẻ kia.
Việt Phong vừa kéo ghế cho Tú Linh vừa kể lại chuyện vừa rồi, Minh Hạ tức đến đập bàn, sau đó lại an ủi hỏi han cô bé.
Tâm trạng của Tú Linh đã ổn hơn rất nhiều, cô lập tức nắm lấy tay Minh Hạ trấn an cô.
- Em không sao rồi, chị đừng giận nữa.
Minh Hạ lại đập bàn, giọng nói hùng hồn.
- Có thể không giận à? Chị mà gặp phải bà mẹ như thế này...!
Bắt gặp ánh mắt của ba người nhìn mình, Minh Hạ kịp thời nuốt mấy chữ cuối cùng xuống, thuận tiện rót nước cho Tú Linh.
- Thôi kệ bà ấy đi.
Dù gì cũng là mẹ của Tú Linh, cô có muốn đánh bà ta cũng không thể nói trước mặt con bé được, Hoàng Đông ở bên cạnh cầm tay cô lên thổi, bảo cô sau này mắng thôi, đừng tự làm đau mình, Việt Phong cũng gọi phục vụ đến dọn món lên, bầu không khí kỳ quái trong phòng dần bình thường trở lại.
Chiều hôm ấy Minh Hạ sợ Tú Linh ở một mình sẽ buồn nên đến nhà cô bé chơi.
Nhà Tú Linh là một căn hộ nhỏ ở gần trường học, các thiết bị trong nhà rất đầy đủ, nhưng điều cô chú ý nhất là các loại cúp, huy chương và bằng khen của cô bé về công nghệ thông tin.
Minh Hạ biết cô bé giỏi máy tính, nhưng không ngờ