Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa nghĩ ra Phương Hủ đang nhắc tới ai.
Mà cô cũng không quan tâm lắm, nên đánh trống lảng nhắn chuyện khác.
Kẹo Dẻo: [Cậu gặp Giang Ngôn Trạm chưa?]
Phương Hủ: [Rồi, gặp rồi.]
Phương Hủ cầm điện thoại gõ bép bép bép: [Mà cậu hỏi làm gì? Tớ……]
Cậu khựng một chút, ngẩng đầu nhìn người ở cách đó không xa.
Người ngày đó ngồi trong siêu xe trước cổng trường chính là Giang Ngôn Trạm.
Phương Hủ lập tức tăng tốc độ loading, buột miệng: “Ủa **.”
Làm một nữ nhân cao ráo gần đó nhìn cậu như sinh vật lạ.
Phương Hủ lặng lẽ thu người lại, xóa câu trước đó đi, gõ lại: [Giang Ngôn Trạm là bạn trai cậu? ]
Kẹo Dẻo: [Đúng òi.]
Phương Hủ: “…………”
Đây cũng không phải lần đầu cậu thấy Giang Ngôn Trạm.
Hồi nhỏ cậu đã từng gặp khi đi dự tiệc cùng ba mẹ.
Khi đó hình như Giang Ngôn Trạm vừa mới tốt nghiệp, nhưng anh không tiếp quản sản nghiệp của gia đình, vì anh đã có sự nghiệp riêng.
Người thừa kế là chị anh.
Chị anh ta là một Alpha rất tài giỏi, tác phong làm việc cứng rắn, nói một là một hai là hai nên rất nhiều người sợ cô.
Mà trước khi công ty của Giang Ngôn Trạm đủ lớn mạnh, vẫn luôn có người nói ra nói vào, nói là vì anh là Omega nên chắc chắn không được thừa kế sản nghiệp, cho đến khi Giang Ngôn Trạm xuất hiện với tư cách chủ tịch trẻ tuổi nhất ở bữa tiệc, bọn họ mới chịu câm miệng.
Lúc ấy Phương Hủ còn nhỏ, cũng không để tâm mấy chuyện này, nên đương nhiên không nhớ.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó ba mẹ cậu còn nói nhỏ với cậu: “Con xem Omega nhà Giang tổng ưu tú chưa kìa, con nhất định cũng sẽ làm được thôi.”
Ba mẹ cậu cũng đã từng đặt kì vọng, dù sao thì họ cũng đã được diện kiến một nam O cực kì tài giỏi như thế rồi.
Chỉ có điều, từ khi cậu lên cấp 3, thành tích của Phương Hủ vẫn luôn không ổn, điểm Toán lúc nào cũng thấp.
Nên ba mẹ cậu cũng không quản cậu nữa.
Phương Hủ lặng lẽ thở dài, nhắn tin báo cáo cho Nguyễn Nhuyễn: [Có một nữ A đang bắt chuyện với bạn trai cậu nè.]
Kẹo Dẻo: [!]
Phương Hủ: [Ấy sò rí, nữ A đó là chị ruột của ảnh.]
Kẹo Dẻo: [………… Ò.
]
Phương Hủ: [Tớ phải đến bắt chuyện làm quen với họ hả? Tớ không dám đâu, tớ sợ lắm.]
Kẹo Dẻo: [Chừng nào tiệc mới tàn thế? Tớ nhớ ảnh, muốn gặp ảnh.]
Phương Hủ: […………]
Khi nào tàn thì không biết nhưng chắc chắn còn lâu, giờ đã khai tiệc đâu.
Nhưng tui no rồi, ăn cơm chó no rồi.
Phương Hủ im lặng cất điện thoại, lắc lắc tới chỗ Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm không ngờ chị anh theo anh tới tận chỗ này.
Sau khi xác nhận quan hệ với Nguyễn Nhuyễn, anh luôn muốn tránh mặt Giang Tuyết Phi.
Bởi vì cổ quá là nhiều chiện, anh không muốn chuyện riêng tư của mình bị người ta biết rõ mười mươi.
“Em đúng là bận rộn nhỉ.” Giang Tuyết Phi nói với Giang Ngôn Trạm, “Cả yêu đương cũng...…….”
Cô lùi về một chút: “Này, là cô gái nhỏ lần trước đấy hử?”
Giang Ngôn Trạm biết cô đang hỏi gì.
Tin tức tố Nguyễn Nhuyễn lưu lại rất mạnh, đối với những Alpha mạnh mẽ sẽ có tính công kích hơn là trung hòa.
Hồi nãy Giang Tuyết Phi định chạm vào anh, đương nhiên bị cản lại.
“Chị nói nhiều quá đó.” Giang Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu trái cây, “Phiền.”
Giang Tuyết Phi hoàn toàn không để ý, bận ngạc nhiên rồi: “Cô gái kia trông đáng yêu thế mà tin tức tố mạnh vậy? Ngất… Hai đứa đúng là trời sinh một đôi đấy.”
Giang Ngôn Trạm nghe câu cuối, nỗ lực lắm mới không cong môi cười lên.
“Thôi.
Không nói chuyện tình êu của hai đứa nữa.” Giang Tuyết Phi dè dặt lại gần thêm chút, “Em với Đoạn Tư lại làm sao rồi? Mấy nay mỗi lần cậu ta gặp chị đều đi đường vòng.
Sao, cậu ta “bắt nạt” em hả?”
Giang Ngôn Trạm mặt không cảm xúc: “Nếu chị không cố tình nhấn mạnh hai chữ “bắt nạt” như vậy thì em sẽ nể tình máu mủ ruột rà mà trả lời chị đó.”
Giang Tuyết Phi: “…………”
Giang Ngôn Trạm đứng dậy đi thẳng, không thèm nhìn cô nữa.
Nhưng dù sao cũng là em trai mình, Giang Tuyết Phi dĩ nhiên biết tính Giang Ngôn Trạm.
Ẻm đã nể nang lắm mới không có lập tức bỏ đi luôn.
Mà cô cũng chả quan tâm lắm, quay người lại thì thấy một nam O nhỏ nhắn lén lút đứng một bên.
……Đáng yêu thế.
“Hi.” Giang Tuyết Phi chào hỏi, “Đừng nhìn nữa.
Em trai tôi là Omega, thẳng nha.”
Phương Hủ: “…………”
Chotto matte.
Hình như chị hiểu lầm rồi chị gái ơi?
……
Phương Hủ không dám đáp lại Giang Tuyết Phi.
Cậu đi một vòng hội trường, lúc tìm được Giang Ngôn Trạm, bữa tiệc đã triển khai được hơn một nửa.
Giang Ngôn Trạm ngồi trong góc, tay cầm ly rượu tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng mở điện thoại lên xem một chút.
Là tiệc buffet, nhưng hình như anh chưa ăn gì cả.
Từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ lo nhìn điện thoại.
Aura “hoa đã có chủ” vô cùng rõ ràng.
Phương Hủ hỏi Nguyễn Nhuyễn: [Giang tổng đang nhắn tin với ngài sao?]
Một lát sau Nguyễn Nhuyễn mới rep lại: [Giang tổng?]
[Ừa đúng rồi.
Mà sao cậu nói chuyện lạ thế.]
…… Có thể không lạ sao.
Vừa ra tay một cái là vớ được một Omega tầm cỡ, tui sắp bị ngài hù chết rồi.
Phương Hủ không nói cái đề tài khủng bố này nữa.
Cậu nãy giờ vừa trốn người lạ vừa đi tìm người, lăn qua lăn lại đã hai giờ đồng hồ.
Mấy người xung quanh đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, Phương Hủ cảm thấy bản thân không thể hòa hợp được.
Phương Hủ oán giận: [Tớ đói quá a, tớ còn chưa ăn gì nữa.]
Kẹo Dẻo: [Ảnh nói ảnh không thấy cậu.]
[Cậu có thể lại chỗ ảnh không? Tớ thấy sắp ba giờ trôi qua rồi đó.]
Phương Hủ: […… Tớ nào dám a.
Mà tớ thấy hình như Giang tổng cũng chưa ăn gì hết.]
Kẹo Dẻo: [A.
Ảnh chưa ăn bữa tối nữa hả?]
Kẹo Dẻo: [Cậu có ở gần ảnh không? Nhớ dẫn ảnh đi ăn chút nha, nhịn ăn tối không tốt đâu……]
Kẹo Dẻo: [Để tớ nhắn hỏi ảnh.]
Phương Hủ: “……”
Đây là phân biệt đối xử đúng không?
Cái đồ Nguyễn Nhuyễn A trọng sắc khinh bạn xấu xa.
Phương Hủ tức giận tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lát sau, có một người đột nhiên lại gần.
Phương Hủ: “?”
Giang Ngôn Trạm bưng hai dĩa đồ ăn, đặt một cái trước mặt Phương Hủ, mặt lạnh tanh nói: “Chào cậu.”
Phương Hủ nơm nớp lo sợ: “Chào--chào--chào ngài..”
Cậu ngửi được mùi tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn trên người Giang Ngôn Trạm không ngừng phát ra, đánh dấu chủ quyền.
Mùi nồng như này, chắc là mới đánh dấu một ngày?
Giang Ngôn Trạm đang chuẩn bị tới thị uy một chút: “……”
Chà, đúng là bất ngờ quá ha.
Ban đầu anh chỉ biết là bạn của Nguyễn Nhuyễn, sau mới biết người ta là nam O, anh đã gặp cậu ta ở tiệm trà sữa rồi, thực ra có gặp thêm lần nữa ở quán cà phê.
Lúc đó Nguyễn Nhuyễn nói bận, chính là “bận” cùng cậu nhóc O này.
Giang Ngôn Trạm ngồi xuống cạnh cậu: “Cậu là bạn của Nguyễn Nhuyễn?”
Phương Hủ: “Vâng vâng vâng đúng vậy.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Bộ anh đáng sợ lắm hả?
“Bạn nhỏ.” Giang Ngôn Trạm đẩy dĩa thức ăn qua chỗ cậu, “Ăn nhiều chút.”
Phương Hủ: “……”
Giang Ngôn Trạm bồi Phương Hủ.
Vốn dĩ ban đầu cũng có người lại đây làm quen với Phương Hủ, nhưng từ khi Giang Ngôn Trạm tới, không ai dám bén mảng nữa.
Cả hội trường đều đang ăn uống linh đình, chỉ có hai người bên đây im lặng.
Phương Hủ ăn chậm rì, đồng thời lặng lẽ nhìn Giang Ngôn Trạm, nhỏ giọng hỏi: “Bữa tiệc này chừng nào mới kết thúc a?”
Giang Ngôn Trạm còn đang nhìn chỗ trung tâm hội trường, là hai vị nghệ sĩ của công ty anh.
Vốn dĩ nghệ sĩ đã có khí chất khác người thường, mà hai người họ lại là đầu bảng trong công ty.
Người đi đường đa số đều nhận ra họ, đương nhiên qua đây cũng sẽ là trung tâm ánh nhìn.
Phàm là người của công chúng, mỗi nhất cử nhất động đều sẽ bị người ta chú ý.
Giang Ngôn Trạm tùy ý ăn một ít, trái cây trong miệng phát ra tiếng răng rắc, anh tính thời gian, cũng hơi mất kiên nhẫn: “Khoảng nửa tiếng nữa.”
Giọng điệu mất kiên nhẫn của anh làm Phương Hủ cảm giác cái vừa bị cắn kêu răng rắc kia là cổ của cậu.
Nửa tiếng cuối cùng có vẻ cực kì khốn khổ rồi đây.
Đặc biệt là, tên nam A hồi trước bị cậu khiêu khích kia đã thấy cậu, thậm chí còn liên tục nhìn cậu….
Phương Hủ: Chơi ngu rồi ú huhu, lẽ ra mình không nên đến mà.
Nửa tiếng trôi qua với Phương Hủ lâu như cả thế kỷ, cả Nguyễn Nhuyễn nữa.
Cô mặc thường phục rộng thùng thình, tóc xõa dài chấm vai, ngồi chờ ở một quán ăn nhỏ gần đó.
Khi nghe tiệc cuối cùng cũng tàn, cô thở phào.
Nguyễn Nhuyễn đã hẹn chỗ gặp mặt với Phương Hủ.
Cậu đến sớm vài phút, lách khỏi tên A khó chơi kia, chuồn mất, Giang Ngôn Trạm theo sát cậu.
Nguyễn Nhuyễn đã nhờ anh chiếu cố bạn cô, nên anh đương nhiên không thể để cậu chạy lung tung một mình được.
Giang Ngôn Trạm đi theo Phương Hủ, thấy cậu đi ra khỏi hội trường, cuối cùng dừng lại ở cổng khách sạn, bên kia đường có một người đang đứng đó.
Người kia thấy cậu thì tháo mũ xuống, lấy tay vuốt tóc.
Là Nguyễn Nhuyễn.
“Tớ tới đón cậu nè.” Nguyễn Nhuyễn nói.
Giang Ngôn Trạm khựng người, khuôn mặt xưa nay không có biểu cảm gì lại hơi có vẻ tức giận.
Nhưng anh còn chưa kịp dỗi, đã nghe Nguyễn Nhuyễn truy vấn: “Ủa ảnh đâu?”
“Cậu tới đón tớ cái rắm.
Đón bạn trai cậu thì có.” Phương Hủ lẩm bẩm, “Tớ sợ bị ba tớ bắt, nên chạy ra trước.
Cậu chờ chút……”
Cậu vừa nói vừa nhìn lại chỗ hồi nãy, Nguyễn Nhuyễn cũng nhìn theo—— thấy Giang Ngôn Trạm đang đứng đó.
Mắt cô sáng rỡ, vui vẻ vẫy tay.
Phương Hủ đã nói cho Nguyễn Nhuyễn biết “vòng bạn bè” của Giang Ngôn Trạm toàn là đại nhân vật, nên giờ không dám ở bên đường gọi to tên anh.
Cô vốn tưởng Giang Ngôn Trạm sẽ không qua đây, nên chỉ vẫy tay chào hỏi rồi thôi.
Không ngờ Giang Ngôn Trạm không hề lo lắng bị người ta đồn thổi, lập tức đến chỗ cô.
“Buổi tối tốt lành.” Giang Ngôn Trạm nói, “Đến đón bạn?”
Phương Hủ: “……”
Không biết tại sao, nhưng cậu thấy câu đầu của anh rất ôn nhu, nhưng câu sau sát khí đằng đằng.
“Cổ tới đón tui hồi nào.” Phương Hủ lập tức bán đứng tỷ muội, “Lấy danh nghĩa đi đón tui để gặp ngài--, à không, anh thì có.”
Gọi bạn trai của tỷ muội là “ngài” nghe rất kì cục……
Nhưng cậu vẫn chưa sửa nổi.
Giang Ngôn Trạm rất vui, nhưng cố gắng không cười.
“Tới gặp tôi?” Anh lại hỏi.
Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tốt lành.”
Cô nhìn xung quanh, nói cực nhỏ: “Tôi có thể ôm anh chút không?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Ôm.
Nhưng chỉ một chút làm sao đủ.
Muốn ôm cả đời cơ.
Giang Ngôn Trạm tiến một bước, chủ động