Giang Ngôn Trạm bỗng nhiên cảm thấy may mắn, bởi vì chỗ bạn Nguyễn Nhuyễn ở khá xa.
Mười phút nữa mới đến nơi, nên anh có đủ thời gian để bình tĩnh lại.
Tuy Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn nắm tay anh, đầu cũng dựa vào vai anh…… Nhưng hình như cô đã phải chờ đợi đến mệt, nên đã ngủ mất.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Ngôn Trạm trong trạng thái tỉnh táo nhìn thấy thụy nhan của cô.
Má cô có chút thịt, bình thường không lộ rõ, nhưng khi ép lên người thì hơi phồng lên, mềm mềm trắng nõn, làm anh muốn chọt một cái.
Vốn dĩ Nguyễn Nhuyễn không hay thức khuya, mỗi ngày đều ngủ rất sớm.
Lần này đứng đợi bên ngoài lâu như vậy, đã sớm mệt rã rời.
Lúc mới lên xe sở dĩ không buồn ngủ là vì có chút “chuyện” làm cô lên tinh thần.
Xe dừng, Giang Ngôn Trạm không nỡ đánh thức cô dậy.
Phương Hủ vừa xuống xe, liền thấy Giang Ngôn Trạm hạ cửa sổ xe, làm dấu im lặng với cậu.
Phương Hủ: “……”
Tui biết.
Tui là người thừa được chưa.
Cậu biết điều ngậm miệng, xoay người rời đi.
Giang Ngôn Trạm đóng cửa sổ xe lại, ý bảo tài xế đánh xe trở về.
Mà lúc này Nguyễn Nhuyễn cũng đã tỉnh, dáng vẻ ngái ngủ của cô cực kỳ đáng yêu.
Cô ngồi dậy, dụi mắt nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu thế?”
Giang Ngôn Trạm cúi đầu dựa sát vào cô, ôn nhu đáp lại: “Vẫn đang trên đường.
Chuẩn bị về nhà tôi.”
“Ừ……” Nguyễn Nhuyễn nửa tỉnh nửa mê, “…… Phương Hủ về rồi hả?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ.”
Nguyễn Nhuyễn chép miệng, tiếp tục nói: “Vậy chúng ta đi……xem phim đi……”
Giang Ngôn Trạm nghe không rõ: “Ừ?”
Nguyễn Nhuyễn nhéo tay anh, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không biết là cô đang nói mớ hay chưa ngủ hẳn mà miệng vẫn lẩm bẩm “nhớ anh”, “hẹn hò” linh tinh.
Giang Ngôn Trạm cười, vuốt mặt cô: “Ngủ đi.
Ngày mai đi.”
Nguyễn Nhuyễn mới thôi không nói nữa, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
……
Nguyễn Nhuyễn ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau.
Bởi vì ngủ sớm hơn bình thường hai tiếng nên Nguyễn Nhuyễn tỉnh lại khi còn rất sớm.
Cô định ngồi dậy lấy điện thoại, phát hiện mình không cựa quậy được.
…… Bởi vì có một cánh tay cường tráng đè trên eo cô, chân cũng bị một cái chân khác quấn chặt.
Trên người vẫn còn mặc quần áo tối qua.
May mà hôm qua đã tắm rồi mới đi, mặc là mặc thường phục, cũng không có trang điểm.
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng đẩy cánh tay trên eo cô, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng nha……” Mày Giang Ngôn Trạm hơi nhíu, không nhúc nhích.
Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh, thấy điện thoại của cô trên tủ đầu giường ở chỗ nằm của Giang Ngôn Trạm.
Cô chậm rãi rút chân, rón rén nâng người lên, vòng qua người Giang Ngôn Trạm—— Kết quả bị Giang Ngôn Trạm ấn xuống.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Giang Ngôn Trạm vùi đầu vào ngực cô, cọ cọ vài cái như đang làm nũng, vẫn chưa tỉnh hẳn nên thanh âm mang theo chút giọng mũi nhưng vẫn rất bá khí: “Đừng nháo.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Người này ngay cả ngủ cũng muốn duy trì hình tượng tổng tài bá đạo à.
Cô thấy buồn cười, cúi đầu ôm mặt anh, hôn lên trán anh: “Ngoan, để tôi xem giờ chút.
Hôm nay là thứ hai, tôi không được đi trễ đâu.”
“Không cho.” Giang Ngôn Trạm không nhúc nhích, “Xin nghỉ đi.”
Nguyễn Nhuyễn hôn hôn lông mày anh: “Cũng phải có điện thoại mới xin nghỉ được nha.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, sau hai giây mới chậm rãi buông tay ra.
Nguyễn Nhuyễn ngồi dậy lấy điện thoại.
Ngực cô đè lên vai Giang Ngôn Trạm, vừa mềm mại lại vừa tròn tròn.
Nguyễn Nhuyễn lấy được điện thoại rồi thì ngoan ngoãn nằm lại.
Đột nhiên tay Giang Ngôn Trạm đụng trúng chỗ nào đó, làm Nguyễn Nhuyễn giật bắn.
Hình như là để xác nhận thứ vào chọc mình là gì, ngón tay Giang Ngôn Trạm hơi giật, cảm thấy thật là vi diệu.
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt nắm cổ tay anh: “Giang Ngôn Trạm?”
Giang Ngôn Trạm vẫn không nhúc nhích.
Nguyễn Nhuyễn cảm giác thật vi diệu.
Cô biết về cơ thể của con người, đương nhiên cũng biết Giang Ngôn Trạm đây là đang làm gì.
Hơn nữa cô là Alpha, buổi sáng tinh mơ đúng là lúc đại bảo bối của cô chào cờ.
Bị Giang Ngôn Trạm nắm như vậy, từ đầu đến chân đều có phản ứng vi diệu.
Cô thở hổn hển, kéo tay Giang Ngôn Trạm ra, hơi gằn giọng: “Không được sờ lung tung.”
“Không được”?
Cái giọng điệu như đang ra lệnh này, thành công làm Giang Ngôn Trạm mở mắt.
Anh nhìn mặt Nguyễn Nhuyễn hai giây, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Nguyễn Nhuyễn đang nắm cổ tay anh, Giang Ngôn Trạm yên lặng cúi đầu nhìn, thấy tay mình đang nắm “con hàng” nào đó……
Anh lập tức thu tay lại, mặt dần đỏ ửng.
Nguyễn Nhuyễn dung túng cười cười, nghiêng đầu hôn anh: “Tỉnh rồi?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Chào buổi sáng.”
Không biết là vì chưa tỉnh hẳn hay là vì nguyên nhân khác, giọng anh hơi khàn.
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi học rồi, anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô cúi người hôn khóe miệng Giang Ngôn Trạm.
Thân thể kề nhau, lồ lộ ra hết.
Mặt Giang Ngôn Trạm đỏ bừng, nhưng vẫn cố bình tĩnh, cùng ngồi dậy với Nguyễn Nhuyễn: “Tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu, giờ vẫn còn rất sớm.” Nguyễn Nhuyễn nói, chớp mắt nhìn anh, “Hơn nữa anh cứ lảng vảng trước mặt tôi, tôi thực sự sẽ không kìm chế được đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nhưng cô đâu có vẻ gì là “không kìm chế được” đâu?
Lần nào cũng nhịn được, thậm chí nhìn không ra chút phản ứng nào.
Anh vẫn rời giường, thanh âm trầm ổn: “Đúng lúc hôm nay công ty có việc.”
“A……” Nguyễn Nhuyễn lùi về sau nửa bước, “Vậy anh cách xa tôi chút nhé.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn thật sự quá đáng yêu.
Làm anh có xúc động muốn ấn cô vào ngực ôm ôm, không bao giờ buông ra nữa.
Cái xúc động này chỉ có Omega mới có thôi sao?
Giang Ngôn Trạm nhẫn nhịn, hầu kết lên xuống.
Nguyễn Nhuyễn nhìn thêm vài cái nữa liền lập tức chuồn khỏi hiện trường.
Hôm trước cô đã ở đây một ngày, nên bàn chải gì đó đều đủ cả, thừa dịp “cô em” vẫn còn hưng phấn đi đánh răng rửa mặt cho tịnh tâm lại.
Đến khi dưỡng da thì “cô em” đã hoàn toàn xìu rồi.
Cô cảm thấy mình suýt thì kìm hết nổi.
Giang tổng quá là dụ người phạm tội, thật sự là đang chơi đùa với lửa mà.
Nguyễn Nhuyễn rửa mặt xong, ló người ra khỏi phòng tắm, nói với Giang Ngôn Trạm: “Tôi xong rồi.
Anh vào đi?”
Giang Ngôn Trạm đang mặc quần áo.
Anh mới cài được hai nút áo sơ mi, nghe vậy xoay người, vừa cài nút vừa vào phòng tắm: “Cô vào học mấy giờ?”
“7 giờ 40.” Nguyễn Nhuyễn lại nhìn đồng hồ, “Bây giờ xuất phát vẫn kịp.”
Giang Ngôn Trạm thoáng dừng động tác, thong thả nói: “…… Bữa sáng?”
Ủa sao cái dáng vẻ chậm rì này quen quen? Người ta nói yêu nhau riết giống nhau, là cái này đúng không? Mặc dù cô cũng không phải là con người hoàn toàn……
Nguyễn Nhuyễn cười lại gần, chủ động giúp anh cài nút: “Trước cổng trường tôi có bán đồ ăn sáng, đến đó mua là được rồi.”
“Ừ.” Giang Ngôn Trạm đáp lại.
Tay Nguyễn Nhuyễn đặt lên bụng anh làm anh cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Anh lại hỏi: “Buổi tối đi ăn nhé?”
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt.
Cô cũng không biết đêm qua mình nói mớ “hẹn hò” linh tinh, chỉ nghĩ tâm nguyện của mình bỗng dưng trở thành sự thật nên lần này cô phản ứng rất nhanh, vui vẻ nói: “Vậy ăn xong chúng ta đi xem phim được không?”
Tâm trạng của Nguyễn Nhuyễn luôn viết rõ trên mặt, khi vui vẻ mắt cô sẽ sáng rỡ cả lên, làm cả người như đang phát sáng tới nơi.
Giang Ngôn Trạm bình tĩnh dời mắt, không đáp ứng liền, mà vô cùng biệt nữu nói: “Làm xong bài tập thì cho đi.”
Nhưng nói xong lại hối hận, vì nghe đâu giống là bạn trai đâu chứ.
May mà Nguyễn Nhuyễn không để ý lắm, thậm chí còn vui vẻ ôm eo anh, hưng phấn nói: “Tôi làm xong luôn bài tập của tuần sau rồi!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Vậy khi tan học.” Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, “Anh vẫn sẽ đến cổng trường chờ tôi?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ.”
“Hình như không được ổn lắm?” Nguyễn Nhuyễn nói, “Lúc trước tôi không biết…… Nhưng có vẻ anh rất nổi tiếng nha……”
Giang Ngôn Trạm không ngờ Nguyễn Nhuyễn nhận ra nhanh vậy.
Anh nghĩ cô hẳn phải mất ba tháng mới nhận ra cơ.
Dù sao thì cô cũng không nhạy với những chuyện xung quanh lắm, mà cũng không có ai nói cho cô biết——
A, cũng không hẳn.
Phỏng chừng là bạn học O kia đã nói cho cô.
Giang Ngôn Trạm chẳng bao giờ lưu tâm độ nổi tiếng của bản thân, anh luôn không quan tâm lời nói của người ngoài.
Lần duy nhất anh để ý, là lúc giới thiệu với Nguyễn Nhuyễn, khi nhận ra cô hoàn toàn không biết anh là ai.
Anh cúi đầu cười với Nguyễn Nhuyễn, cặp mắt hẹp dài hơi híp, thanh âm cũng ôn hòa hơn bình thường một chút: “Không sao.”
Nguyễn Nhuyễn: “Vậy thì tốt……”
“Cô thấy ngại hả?” Giang Ngôn Trạm dừng một chút, lại hỏi, “Khi hẹn hò với tôi.”
Nguyễn Nhuyễn chậm rãi chớp mắt.
Cô suy nghĩ, ý của Giang Ngôn Trạm, đại khái là hẹn hò với người nổi tiếng sẽ bị công chúng chú ý.
Cô đương nhiên không ngại.
Hơn nữa cô rất thích làm video, nếu kiên trì, chắc sẽ có được ít thành tựu, vậy thì về sau cũng sẽ khá có danh tiếng.
Nguyễn Nhuyễn là một cục kẹo gummy bear rất có chí tiến thủ nha.
“Không đâu.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Anh đừng nghĩ nhiều.”
Con người khi không có cảm giác an toàn sẽ suy nghĩ lung tung, chuyện này thường xuyên xuất hiện trong tổng tài văn, nữ chính sẽ vì một số lý do khách quan mà hiểu lầm nam chính gì gì đó.
Không biết Giang Ngôn Trạm có suy nghĩ lung tung không? Cô đã cho anh đủ cảm giác an toàn chưa?
Giang Ngôn Trạm ôm Nguyễn Nhuyễn, cười khẽ bên tai cô: “Được được, giờ tôi mà không đi rửa mặt thì cô sẽ muộn mất.”
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, thấy Giang Ngôn Trạm đã trở về bình thường.
Cô cũng cười, tránh đường cho Giang Ngôn Trạm.
Xong xuôi Giang Ngôn Trạm lái xe đưa Nguyễn Nhuyễn đến cổng trường.
Vừa xuống xe, tài xế của Giang Ngôn Trạm cũng đã đến.
Đây là lần đầu cô nhìn trực diện người này.
Hắn là một nam nhân trung niên bình thường, không cao lắm nhưng cân đối, mặc vest được cắt may cẩn thận, đầu tóc gọn gàng, tay xách hai túi giấy đi tới.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Giang Ngôn Trạm nhận túi, rồi đưa cho Nguyễn Nhuyễn một cái, nghiêm túc: “Ăn uống đàng hoàng.”
Xem ra Giang Ngôn Trạm đã nhớ lời cô.
Bắt đầu chịu ăn sáng rồi!
Nguyễn Nhuyễn cảm động cực kỳ: “Ừa.”
……
Lúc ở cùng Giang Ngôn Trạm, thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhưng mà tách nhau ra một cái, lập tức một giờ như cả thế kỷ, gì cũng không muốn làm, chỉ muốn đợi đến khi được gặp nhau.
Chưa kể mỗi lần tách nhau ra rất đau khổ.
Mặc dù biết rõ đến tối là lại có thể đoàn tụ, nhưng vẫn đau khổ.
Nguyễn Nhuyễn than ngắn thở dài, ruột gan cồn cào bồn chồn.
Tan học Phương Hủ nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm qua cậu bị Giang tổng bế về nhà hả?”
Bế về nhà……
Cái cách nói này……
Như thể cô là Omega yếu đuối bị người cưỡng chế mang về nhà vậy á.
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, thành thật nói: “Không phải.”
Phương Hủ: “Hô?”
“Là tớ bế ảnh về mới đúng.” Nguyễn Nhuyễn nói xong, còn tự cảm thấy chí lí.
Phương Hủ: “…… Ai!” Rồi rồi.
Bọn yêu nhau chết tiệt.
Chỉ có khi nghỉ giữa tiết hai người mới nói chuyện chút, trong giờ vẫn rất nghiêm túc nghe giảng.
Hai người chăm chỉ học thật sự làm Tống Tri Hạnh im lặng, còn Đinh Nhiên Nhiên cảm động đến rơi lệ.
Kể từ khi Phương Hủ cải tà quy chính chịu học đàng hoàng, Tống Tri Hạnh cũng không tìm cậu quở trách nữa.
Mà