Đoạn Tư bất giác nhìn theo Phương Hủ.
Ở bữa tiệc hồi trước, hắn thấy Phương Hủ ngồi cùng Giang Ngôn Trạm, mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn chỉ nghĩ là Phương Hủ để ý Giang Ngôn Trạm.
Dù sao huynh đệ hắn “Alpha” ra sao ai cũng biết mà, số lượng Omega muốn dâng đến cửa chưa bao giờ ít đi cả.
Nhiều đến mức cả Alpha cũng phải ghen tị.
Lúc ấy hắn rất muốn nhắc nhở Giang Ngôn Trạm, cậu nhóc O này chính là đồ đáng ghét đã thô lỗ với hắn, cái gì mà “eo thon chân dài mông cong”……
Nhưng Giang Ngôn Trạm lại đang giận hắn, nên hắn cũng không dám tùy tiện chường mặt ra cho người đánh, định chờ thêm mấy ngày nữa, đợi người ta nguôi rồi tính tiếp.
Có điều, đến khi hai người nói chuyện bình thường rồi (chủ yếu là công việc), thì Giang Ngôn Trạm lại không hề đề cập đến chuyện đó, vô cùng lạnh nhạt, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nên hắn cũng quên luôn.
Đoạn Tư nhìn Phương Hủ, lại nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Sao tự dưng trước mắt hắn lại mọc ra con sông quê nào thế nhỉ?
Đoạn Tư há miệng thở dốc, quên luôn lời định nói.
Nguyễn Nhuyễn “A” một tiếng, vô cùng lịch sự chào Đoạn Tư, rồi mới lùi ra sau lấy điện thoại ra.
Đoạn Tư: “?”
Nguyễn Nhuyễn gọi 120 (cấp cứu).
Đoạn Tư: “……”
Phương Hủ không muốn ở lại đây thêm tí nào nữa, nếu không phải vì Nguyễn Nhuyễn, còn lâu cậu mới đi cầu cứu Đoạn Tư.
Nhưng thấy Nguyễn Nhuyễn có thể dễ dàng hạ gục bốn tên Alpha cao lớn, cậu chết lặng.
Đoạn Tư quay người, hỏi cậu: “Hồi trước cậu nói, cô ấy thích cậu đúng không?”
Phương Hủ nuốt nước miếng, ngập ngừng mở miệng: “Thật ra……”
Đoạn Tư: “Hửm?”
Phương Hủ: “……”
Người ta nói Alpha có thể khiến người khác cảm thấy bị uy hiếp là không hề giả.
Hắn chỉ mới hạ giọng thôi mà đã có thể dọa cậu sợ run rồi huhuhu.
Phương Hủ hít sâu một hơi, thành thật nói: “Không phải, tôi lừa anh đó.
Nhưng cổ thực sự đã có bạn trai rồi……”
Đoạn Tư: “Thế à.”
Ô, con sông quê biến mất rồi nè.
Đoạn Tư đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng là sẽ có người có mùi tin tức tố giống nhau, nhưng không bao giờ có thể giống hoàn toàn được.
Đoạn Tư tuyệt đối không tin những chuyện xảy ra gần đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Mà Giang Ngôn Trạm cũng chưa từng gặp Phương Hủ trước đây.
Tuy hai người ngồi cùng bàn, nhưng vẫn giữ khoảng cách, nhìn là biết người xa lạ.
Nghĩa là, cậu ta làm vậy chẳng qua là vì đối phương là bạn của Nguyễn Nhuyễn.
Cũng có nghĩa là, bạn gái của cậu ta, cái người Alpha đã đánh dấu cậu ta—— chính là vị ‘cu nhang’ đáng yêu đang đứng bên kia gọi cấp cứu.
Đoạn Tư bỗng chốc hít hà.
Mà cũng vừa lúc Nguyễn Nhuyễn gọi điện xong, cô nói: “Phương Hủ, hình như chúng ta trễ giờ mất rồi.”
Phương Hủ: “…………”
“Hai người cứ đi đi.” Đoạn Tư bực dọc vò đầu, “Phần còn lại để tôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “Hở……?”
Cô nhìn Đoạn Tư, đầy mặt viết: “Ủa anh còn ở đây hả?”
Đoạn Tư lại hít hà, nói với Nguyễn Nhuyễn: “Tôi là bạn của Giang Ngôn Trạm.”
“Ồ ồ.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhưng vậy thì làm phiền anh quá, tôi……”
Thẳng thắn thừa nhận luôn.
“Hai người cứ đi học đi.” Đoạn Tư bực bội cắt ngang, “Vừa lúc tôi định đến bệnh viện, tiện đường.”
……
Mãi đến khi cả hai vào lớp rồi, Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đứng ngồi không yên.
Phương Hủ lo lắng hỏi cô: “Làm sao vậy, bị thương hả?”
“…… Không không.” Nguyễn Nhuyễn bồn chồn, “Tớ chỉ hơi lo thôi.”
Phương Hủ: “Lo gì?”
Nguyễn Nhuyễn: “Tớ lo bạn trai tớ biết chuyện.”
Phương Hủ: “…………”
Được rồi được rồi, tui không muốn ăn cơm chó của mấy người đâu.
Cậu thức thời ngậm miệng.
Nhưng mà, suy cho cùng đều là do cậu làm liên lụy cô, dù là chuyện với Cát Hồng hôm qua hay đám cặn bã côn đồ hôm nay đều từ cậu mà ra.
Thế nên, tan học hôm nay Phương Hủ lấy cớ nhà mình có việc, từ chối không đi về cùng cô nữa.
Cậu gọi vệ sĩ đến đón cậu, nói chung chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Cha mẹ cậu dù không quan tâm cậu sống sao, nhưng ít nhất họ vẫn đảm bảo an toàn cho cậu.
Nguyễn Nhuyễn nhìn mấy vệ sĩ của Phương Hủ.
Mặc dù cô thấy bọn họ cũng chả mạnh mấy, nhưng với con người bình thường thì đủ rồi.
Cô tạm biệt Phương Hủ ở cổng trường.
Về nhà rồi, Nguyễn Nhuyễn hơi chột dạ, không dám mở tin nhắn của Giang Ngôn Trạm.
Cô không biết người khác sẽ làm thế nào… Nhưng nếu cô nghe Giang Ngôn Trạm đánh nhau với người ta, thì cô chắc chắn sẽ lo lắng đến độ muốn bắt máy bay phi đến tìm người.
Sau đó lột sạch anh ra, xem xem có bị thương chỗ nào không.
Nguyễn Nhuyễn hắng giọng, click mở khung chat.
Giang Ngôn Trạm không ngắn gì cả.
Cô rơi vào trầm tư, sau đó nhắn hai câu với anh như bình thường hay làm.
Nhưng Giang Ngôn Trạm không rep lại.
Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, đang suy nghĩ nhắn gì tiếp theo, chuông WeChat đột nhiên réo vang.
Giang Ngôn Trạm gọi.
Nguyễn Nhuyễn hoảng, lắc lư một chút mới bắt máy, nhỏ giọng “Alo”.
Giọng Giang Ngôn Trạm hơi run: “Mở cửa.”
Nguyễn Nhuyễn: “A……?”
“Tôi đang ở trước cửa phòng cô.” Giang Ngôn Trạm thở hổn hển, “Mở cửa.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô lập tức nhảy xuống giường, chạy ra.
Cửa vừa mới hé được một nửa, Giang Ngôn Trạm đã vọt vào trong, sau đó dùng lưng đẩy cửa đóng lại.
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
Giang Ngôn Trạm cúi đầu nhìn cô, mắt ẩn chứa ý cười: “Lâu rồi không gặp.”
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt: “Sao anh về sớm thế?”
“Hửm?” Giang Ngôn Trạm xoa mặt cô, “Không muốn tôi trở về hả?”
“Đương nhiên là không.” Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm ôm eo anh, “Anh đi công tác sao rồi, có nhớ tôi không?”
Giang Ngôn Trạm còn chưa trả lời, cô đã kiễng chân hôn lên khóe miệng anh một cái, nói tiếp, “Tôi rất vui đó, anh vừa về đã đến đây hả?”
Giang Ngôn Trạm mím môi, do dự một lát mới chậm rãi nói: “Không phải.”
“Ồ thế hả? Nhưng hình như tôi thấy hành lý của anh ở ngoài.” Nguyễn Nhuyễn ôm anh, nhoài người nhìn về phía cửa, “Vậy tức là anh dọn đến ở chung với tôi hả?”
“……” Giang Ngôn Trạm cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Quả thật anh vừa xuống máy bay đã chạy đến đây, như bị ma lực hấp dẫn mà chạy một mạch đến khách sạn Nguyễn Nhuyễn ở.
Ở ngoài cửa không những có hành lý của anh, mà còn tặng kèm cả trợ lý.
Cửa vừa mở anh đã bước vào nhanh như vậy, chính là vì nhớ đến đằng sau mình còn người khác, anh không muốn trợ lý gặp Nguyễn