Bây giờ trong đầu Giang Ngôn Trạm chỉ có chuyện Nguyễn Nhuyễn đánh nhau với người ta.
Cô gái nhỏ này tuy xuất khẩu toàn những lời thoại khó đỡ, nhưng vẫn là bé nhỏ ngoan ngoãn đơn thuần của anh.
Cho nên Giang Ngôn Trạm sẽ luôn nghĩ là cô bị người ta bắt nạt, tuyệt đối không phải cô bắt nạt người ta.
Anh bận lo nghĩ, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của trợ lý.
Thực ra phòng Nguyễn Nhuyễn thuê không rẻ tí nào, hai người ở dư sức.
Nhưng không biết tại sao Giang tổng lại một hai phải thuê thêm căn kế bên.
Hảo lãng phí.
Cũng có thể là do Giang tổng muốn chuyện gì cũng phải đâu ra đấy, kể cả chuyện tình cảm.
Trợ lý thức thời ngậm miệng, không dám bàn luận cuộc sống tình ái của chủ tịch nữa.
Hắn hoàn thành hết các thủ tục, sắp xếp xong các văn kiện và hành lý theo yêu cầu của Giang Ngôn Trạm liền rời đi.
Nguyễn Nhuyễn thay quần áo xong mới nhớ ra hình như cô chưa ăn trưa.
Tuy hiện tại cô đang sống trong lốt con người, nhưng cấu tạo cơ thể vẫn không hoàn toàn giống.
Không ăn trong thời gian dài cũng chả ảnh hưởng gì mấy.
Bình thường cô ăn uống đầy đủ chẳng qua là vì muốn ăn thôi, có thể ăn ngon mà không ăn thì quả là phí của giời……
Nhưng bận quá nên quên ăn luôn rồi.
Cô sờ cái bụng xẹp lép, mở cửa phòng ra, thấy Giang Ngôn Trạm đang chờ.
“Chúng ta đi ăn đi!” Nguyễn Nhuyễn nói, “Tôi muốn ăn thịt bò hầm.”
Cô hay nghe người ta nói “Tui đói tới mức có thể ăn hết cả con trâu luôn đó”, nhưng Nguyễn Nhuyễn khi đói sẽ nghĩ đến thịt bò đầu tiên
“Ok.” Giang Ngôn Trạm đáp, “Vậy để tôi đặt chỗ.”
Nguyễn Nhuyễn đến bên anh, ôm tay anh vô cùng tự nhiên, “Anh biết chỗ nào bán thịt bò hầm ngon ngon không?”
Giang Ngôn Trạm gật đầu.
Thịt bò hầm, nghe là đã thấy ngon rồi, món này có rất nhiều cách nấu, mà mỗi cách nấu khác nhau đương nhiên sẽ có công thức khác nhau.
Nhà hàng Giang Ngôn Trạm dẫn Nguyễn Nhuyễn đi là một nhà hàng Pháp, món nổi tiếng nhất ở đó là thịt bò ninh rượu vang đỏ.
Đây là lần đầu Nguyễn Nhuyễn được ăn thịt hầm kiểu này.
Cô không thể cảm được sự hấp dẫn của rượu, uống thì không say nhưng cũng chả thấy vị gì.
Chỉ có thể phân biệt được tí mùi hương thôi.
Thịt bò được hầm mềm nhưng không nát, cắn một miếng vị thơm lan tỏa, hòa quyện cùng chút chua chua của rau dưa và thoang thoảng hương rượu vang đỏ.
Được trải nghiệm thịt bò mỹ vị như này, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không cảm thấy câu “Có thể ăn cả con trâu” kia xạo sự tí nào.
Đi ăn tối chỉ là quyết định đột xuất, nên đương nhiên không có bất kì hoạt động nào sau đó.
Ăn xong Giang Ngôn Trạm lái xe chở Nguyễn Nhuyễn về khách sạn.
Trên đường về, Nguyễn Nhuyễn ngồi ghế phụ, khoe là cô thi giữa kì rất khá với Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm nghe, khóe môi cong cong.
Nhuyễn Nhuyễn nhà anh ngoan ngoãn lại còn chăm chỉ học tập như này, sao có thể đi đánh nhau với người khác chứ?
Nguyễn Nhuyễn không hề biết Giang Ngôn Trạm vẫn còn lăn tăn chuyện đó.
Giang Ngôn Trạm cười, nghĩa là có thích cô phải không?
Cô cảm thấy bản thân may mắn vô cùng.
Xét về học thức, năng lực, địa vị xã hội, có mơ cô cũng không có cửa với tới Giang Ngôn Trạm, cô hiểu rõ chênh lệch giữa hai người lớn đến thế nào.
Nhưng Giang Ngôn Trạm lại nguyện ý bỏ não để nghe cô nói nhảm nhí……
Rất là may mắn luôn ý.
Giang Ngôn Trạm dừng xe ở ngã tư, trong lúc chờ đèn xanh, Nguyễn Nhuyễn nghiêng người qua hôn anh.
“Anh tốt quá đi.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Ở cùng anh tôi rất rất vui, cảm ơn anh.”
Giang Ngôn Trạm kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Anh ngây ngốc vài giây, mắt thấy đèn xanh sắp hết, mới dẫm chân ga chạy tiếp.
Dáng vẻ khi sững sờ cũng siêu cấp siêu cấp đáng yêu.
Nguyễn Nhuyễn nhìn bên tai đỏ rực của anh, cô cật lực tụng “Vật chất là cái tồn tại khách quan bên ngoài ý thức và không phụ thuộc vào ý thức và là cái quyết định ý thức” dữ lắm mới có thể kìm được xúc động muốn cắn tai anh một cái.
Cho dù Nguyễn Nhuyễn đã nhiều lần bày tỏ như này, nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn sẽ luôn kinh ngạc.
Anh bình thường trầm ổn, ít nói thẳng ra suy nghĩ của mình, nên đối với việc Nguyễn Nhuyễn có thể thẳng thắn nói ra tiếng lòng như vậy, anh cảm thấy có chút ngưỡng mộ cô.
Giang Ngôn Trạm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu giọng: “Tôi đang lái xe, đừng nháo.”
“Biết mà.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Chỉ là tôi nhịn không nổi.”
Giang Ngôn Trạm hắng giọng, không đáp lại.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu lướt điện thoại để phân tán lực chú ý, nhưng chưa xem hết tin nhắn xe đã về đến khách sạn.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Ngôn Trạm, đang định mở miệng, đột nhiên phát hiện sắc mặt Giang Ngôn Trạm rất kém.
Nguyễn Nhuyễn nghiêng người qua, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Ngôn Trạm mím môi không nói.
Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm trọng, trông như đang tức giận, mày nhăn nhíu.
Bình thường nếu Giang Ngôn Trạm lộ ra vẻ mặt này, phỏng chừng chẳng ai dám nhiều lời trước mặt anh nữa.
Nguyễn Nhuyễn xoa mặt anh, sự chậm chạp vốn có giờ đây biến mất không tung tích, cô lập tức nhận ra Giang Ngôn Trạm đang không khỏe.
Cũng đã được một thời gian từ lần đánh dấu cuối của hai người.
Tin tức tố của cô sớm đã bị anh đồng hóa, cho nên có thể chắc chắn tình trạng hiện tại của anh không phải do tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn gây ra.
Cô dịu dàng hỏi: “Cảm thấy không khỏe?”
Giang Ngôn Trạm vẫn mím chặt môi, lắc đầu.
Cái tình huống này diễn ra cũng không phải ngày một ngày hai.
Hắn loại trạng thái này vẫn luôn liên tục đến phòng cửa.
Thấy cũng đã trễ, Giang Ngôn Trạm nhẹ nhàng ôm Nguyễn Nhuyễn một cái, lúc tách ra mày vẫn còn nhăn, nhưng giọng nói dịu dàng vô cùng: “Ngủ ngon.”
Nguyễn Nhuyễn níu tay áo anh: “Chờ chút.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ?”
“Anh không thoải mái, tại sao lại không chịu nói với tôi?” Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, mắt đối mắt với anh, “Đau bụng?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Thân thể anh cứng ngắc, có chút xấu hổ, không muốn tiếp tục cái chủ đề này.
“Tôi không muốn anh về phòng kế bên.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Ở lại chỗ tôi, để tôi chăm sóc anh.
Được không?”
——Chăm sóc.
Giang Ngôn Trạm run rẩy, mày hơi giãn ra.
Sau một lúc lâu mới chịu mở lời: “Nhuyễn Nhuyễn……”
Nguyễn Nhuyễn ôm anh, vỗ vỗ lưng anh, như dỗ con nít: “Trước mặt tôi thì anh không cần phải gắng gượng quá đâu.”
Giang Ngôn Trạm không bao giờ cho phép bản thân để lộ mặt yếu đuối trước mặt bất kì ai.
Nhưng phàm là con người, ai có thể mãi mãi mạnh mẽ không hao mòn như sắt thép được cơ chứ? Sẽ có lúc anh yếu ớt, cần có một bờ vai để dựa vào, một người chăm sóc.
Anh đối xử tốt với cô, nguyện ý ngồi nghe cô lảm nhảm những thứ xàm xí, thì đương nhiên cô cũng nguyện ý trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh khi anh cần.
“Ừ, hơi đau.” Giang Ngôn Trạm dựa vai cô, chậm rãi ôm cô, “Sao cô biết?”
—— Sao “kinh nghiệm” đầy mình thế?
Nguyễn Nhuyễn tuyệt đối sẽ không nói cho anh, là khi cô mới trở thành người, cô là con gái.
Là một đứa con gái bình thường, không phải Alpha, cũng bị rớt dâu.
Vì để nâng cao kiến thức, cô cũng đã trải qua các thể loại đau bụng kinh, nên đương nhiên rất có kinh nghiệm.
“Chúng ta về phòng thôi.” Nguyễn Nhuyễn không trả lời, “Để tôi xoa xoa cho anh nha.”
Giọng điệu của cô đích thị là dỗ con nít, làm Giang Ngôn Trạm muốn cười, nhưng đồng thời cũng thấy xấu hổ vô cùng.
Càng xấu hổ là, mặc dù bị đối xử như vậy, anh lại thấy vui.
Giang Ngôn Trạm cố nhịn cười, về phòng Nguyễn Nhuyễn.
Kỳ kinh nguyệt và kỳ phát tình trước giờ đều có chu kỳ ổn định, nên hai ngày này anh cũng đã chuẩn bị trước.
Không ai biết, Giang tổng làm việc sấm rền gió cuốn, thẳng thắn dứt khoát không gì bẻ nổi hôm nay phải chịu đủ các thể loại tra tấn của đau bụng kinh.
Anh đau theo cơn, khi thì không khi thì đau dữ dội.
Cả ngày hôm nay từ lúc gặp đến khi đi chơi với Nguyễn Nhuyễn vẫn bình thường, không ngờ trên đường về lại đau.
Mà càng không ngờ là, Nguyễn Nhuyễn phát hiện.
Nguyễn Nhuyễn dọn dẹp đồ trong phòng, cầm một cái khăn tắm, quay đầu hỏi Giang Ngôn Trạm: “Anh muốn tắm chưa?”
Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn hai giây, đáp lại: “Ừm…… Tôi muốn nghỉ chút đã.”
Nguyễn Nhuyễn gật