Chỉ cần Tô Kình Hoán nghĩ đến trước kia Bạch Trà luôn một mình bị bọn họ khi dễ, cả người đều không tốt.
Anh vẫn còn quá bao dung với nhà họ Bạch.
Không nên chỉ gây phiền phức cho nhà họ Bạch, mà nên làm cho nhà họ Bạch không thể chống đỡ được.
Sắc mặt anh trở nên âm trầm.
Bạch Trà đang nhảy nhót, kinh ngạc nhìn anh.
"Anh, anh làm sao vậy?"
Sao lại không vui?
Hiện tại........Cô cũng không có trà sữa! Làm thế nào để dỗ đây?
Bạch Trà rất rối rắm, ngập ngừng nói: "Tô Kình Hoán, lát nữa em sẽ mua trà sữa cho anh, anh đừng có không vui!"
Nghe lời này, Tô Kình Hoán nhướng mi, trong mắt hiện lên bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của cô.
Làm anh hận không thể đem người giấu đi, ngoại trừ anh ra sẽ không để cho ai nhìn thấy!
" Anh không có không vui, em đừng lo lắng." Tô Kình Hoán thấp giọng nói.
Anh muốn nhìn cô gái nhỏ dỗ dành mình, nhưng biểu cảm của cô lại khiến anh mềm lòng, anh không muốn nhìn thấy cô nhíu mày không vui.
Thôi thì tự dỗ dành mình đi!
"Thật sao?"
" Ân!"
Tô Kình Hoán bị bộ dáng nghiêm túc, không nhịn được đưa tay sờ đầu cô.
Tóc mềm mại như con người của cô vậy, không chỉ mềm mà còn có cảm giác rất dễ chịu.
Đôi mắt đen dần dần mơ hồ, từ từ rơi xuống bàn tay nhỏ bé của cô.
Ân, muốn chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô.
"Vậy bây giờ chung ta xuất phát đi?" Bạch Trà không để ý tới tầm mắt của anh, xoay người cầm lấy điện thoại, lấy ra khẩu trang, kính râm, v.v... tự mình mang lên cho Tô Kình Hoán, nhìn người đàn ông vũ trang bị đầy đủ, gật đầu hài lòng.
" Ân, không nên để paparazzi phát hiện." Vừa dứt lời, Bạch Trà lại chìm trong rầu rĩ, " Xem ra như vậy cũng không được, nếu không, em về Bạch gia xử lý một chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại, anh cứ ở lại trên xe, nếu anh khát hoặc đói, anh liền nói trước với em, em sẽ giúp anh mua! "
Tô Kình Hoán thật bất đắc dĩ, " Em thật sự rất cẩn thận a!