Bạch Trà thấy Thất Thất vẫn duy trì trầm mặc.
Dường như cô đã đoán sai.
Xét cho cùng, Thất Thất là một hệ thống, cô là một con người, và sẽ không có tình yêu nào khơi lên giữa con người và hệ thống!
Họ không cùng một chủng tộc!
Suy nghĩ của Bạch Trà thay đổi rất nhanh. . Chương mới nhất tại ~ t r u m t r u y e n . NET ~
Trong nháy mắt, cô bỏ qua chuyện đó, lấy điện thoại ra với vẻ mặt mong đợi, gửi một tin nhắn cho người đàn ông đối tượng hẹn hò.
Hẹn người đó gặp tại Bạch gia.
Cô suy nghĩ một lúc, và để đảm bảo rằng kế hoạch sẽ không xảy ra sai lầm, cô đã gửi một tin nhắn khác cho mẹ Bạch.
"Lát nữa còn có một người bạn đi qua cùng với tôi, các người nhớ đợi ở nhà."
Mẹ Bạch liếc mắt nhìn tin nhắn cô một cái, không có trả lại cô liền ném điện thoại sang một bên, nhưng Bạch Diên sau khi cân nhắc lại liền thuận miệng nói một tiếng.
Sau đó cô ta trở về phòng, tỉ mỉ trang điểm thật tinh tế và xinh đẹp.
Khi gần đến Bạch gia, Bạch Trà đã bắt Tô Kình Hoán dừng lại.
" Anh ở chỗ này chờ em, đừng đi lung tung, cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, tuy rằng anh là con trai, nhưng mà con trai phải tự bảo vệ chính mình khi ở bên ngoài, biết không?"
Bây giờ là con trai cũng không an toàn!
Bạch Trà an tâm dặn dò lại lần nữa, bộ dáng muốn nghiêm túc bao nhiêu liền nghiêm túc bây nhiên.
" Ân, anh biết rồi, anh sẽ ở đây ngoan ngoãn chờ em trở lại."
Giọng nói của Tô Thanh Hoàn tràn đầy ý cười.
Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc, thật sự rất tốt.
Bạch Trà chắc chắn rằng anh không có việc gì, rồi mới bước xuống xe.
Vấn đề lúc trước đã xảy ra với các tay săn, thực sự khiến cô ấy bị sốc, cô không ngờ rằng anh ra ngoài không an toàn như vậy?
Cô lắc đầu, gạt mọi suy nghĩ sang một bên, vừa đi được vài bước thì đụng phải người đàn ông đối tượng hẹn hò trước đó.
Ân?
Hình như được gọi là Vương tổng?
Đúng, là Vương tổng!
Cô mỉm cười nhìn Vương tổng, lại liếc nhìn cánh tay hắn ta, có vẻ như vết thương đã không còn vấn đề gì.
Khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy cô, hắn ta gần