Lúc này cô đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao cho phải.
Cô không thể ở lại đây vì nếu ở lại có thể Hạ Minh Nguyệt sẽ phát hiện cô là nữ nhân mất.
Lúc đó càng khó giải thích được mọi chuyện với nàng hơn.
Và nếu nàng biết cô là nữ nhân thì nàng sẽ đối xử với cô như thế nào đây, nghĩ đến thôi cũng làm cô không khỏi lo sợ.
Cô liền đưa mẫu thân ra để lấy lý do rời đi:
“ Thật ra, mẫu thân ta từng nói bà cảm thấy mệt mỏi khi phải quản lý nhiều cửa tiệm kinh doanh.
Đã vậy, gần đây phụ thân ta còn mở thêm nhiều cửa tiệm khác nữa.
Cho nên ta phải giúp mẫu thân trông coi để đỡ đần bà.
Ta bây giờ còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết, nàng…”
“Thôi được rồi thϊếp không làm phiền chàng nữa, công việc quan trọng.
Chàng đi đi”.
Nàng cắt ngang lời cô rồi xoay người đi về phòng ngủ.
Cô tuy đạt được mục đích nhưng cũng chẳng thấy vui mừng rồi nhanh chóng rời đi cùng Tiểu Đào.
Sáng hôm sau, cô đến phòng Hạ Minh Nguyệt đón nàng đi chơi như đã nói, trông sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi so với tối hôm qua.
Đôi phu thê nắm tay nhau tình cảm đi ra ngoài dạo chơi khiến mọi người không khỏi ghen tị tình cảm mặn nồng của cặp đôi mới thành hôn này.
Ai cũng nhìn họ không chỉ về việc họ thể hiện tình cảm đối với nhau mà còn về nhan sắc của họ, đẹp đến không thể ta được.
Cô đẹp theo kiểu phong nhã còn nàng thì nhẹ nhàng mà thoát tục khiến ai nấy không khỏi trầm trồ, tán thưởng.
Hai người đi đằng sau là Tiểu Đào và Uyên Nhi khi nghe những lời về chủ tử mình như thế cũng không khỏi tự hào.
Buổi trưa, hai người nàng dùng bữa tại tửu lâu nổi tiếng nhất vùng.
Vì nàng và Trần Văn hay đến đây uống rượu nên tiểu nhị đã rất quen thuộc với hai người.
Y vừa nhìn thấy nàng đã khẩn trương chạy lại chào hỏi đưa nàng đến tốt nhất của tiểu lâu này.
“Lâm công tử, vị cô nương đi cùng huynh này là …?”.Tiểu nhị đánh mắt sang người Hạ Minh Nguyệt hỏi
“Là thê tử của ta.
Trước giờ ta có đi cùng cô nương nào khác đâu, ngươi còn không biết hay sao”.
Cô vừa nói vừa ra hiệu cho y
“Phải, phải.
Là ta hồ đồ rồi”.
Tiểu nhị nhìn Lâm Chi vừa cười vừa nói tiếp: “Không phải nói chứ, ngày thành hôn của huynh được tổ chức hoành tráng thế nào , ai ai trong vùng mà không biết”.
Nói xong, tiểu nhị không khỏi trầm trồ về nhan sắc của Hạ Minh Nguyệt.
Ánh mắt của y lúc này dán vào người Hạ Minh Nguyệt không thôi khiến cho cô có chút khó chịu, còn nàng thì lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lên tiếng chấm dứt ánh mắt đó của tiểu nhị:
“Đây là thê tử của ta, người nhìn gì mà nhìn.
Có muốn làm việc ở đây không?”
Một câu nói nhưng lại trực tiếp ánh hưởng đến hai