Tối đến, Lâm Chi bước đến cửa phòng của Hạ Minh Nguyệt cùng Tiểu Đào.
Cô ra hiệu cho Tiểu Đào ở bên ngoài còn mình tiến vào bên trong.
Uyên Nhi hiểu ý bước ra ngoài để lại không gian riêng cho hai nàng.
“Hạ Minh Nguyệt, ta đến rồi” Cô cất lời
Vừa dứt lời, cô định tiếp tục nói cho nàng nghe hết tất thảy mọi chuyện nhưng chưa kịp mở lời thì bị nàng cất giọng trách móc:
“Thϊếp và chàng tuy chưa động phòng nhưng cũng đã thành thân hơn một tháng rồi.
Chàng vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô sao.
Hay là…".
“Đâu có, ta sợ làm nàng không thoải mái.
Nếu nàng thoái mái với việc này thì từ nay về sau ta sẽ gọi nàng là Nguyệt Nhi nhé”.
Cô vội lên tiếng giải thích
Nàng trong lòng có chút nở hoa nhưng vẫn cố giữ nguyên nét mặt đó khẽ gật đầu.
“Không phải chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao? Chàng mau nói đi”.
Nàng cất lời
“ Chuyện là ta thật ra… ừm”.
Cô nhìn thấy đôi mắt của nàng ánh lên nhiều tia nghi hoặc đến đáng sợ nên đã thay đổi quyết định không nói cho nàng sự thật.
Cô sẽ chờ vào một thời điểm thích hợp khác sẽ nói với nàng.
Dù sao sau này cô và nàng cũng sẽ không còn phu thê nữa.
Nhân lúc này, cô cũng nên khiến nàng cảm thấy hạnh phúc thay vì đau khổ khi ở bên cô coi như là bù đắp cho nàng.
“Thật ra là ngày mai ta muốn cùng nàng ra ngoài dạo chơi để bù đắp cho chuyện lúc trước ta đối với nàng”
“Bây giờ thϊếp mới biết chàng cũng có lương tâm đấy”.
“Ta trước giờ chả có lương tâm chỉ qua là lần đầu ta lấy thê tử có chút không thích ứng được.
Nàng nghĩ xem, cuộc sống của ta đang tốt biết bao.
Ngày thì cùng huynh đệ uống rượu thưởng hoa, nói chuyện trên trời dưới đất, tối thì đến thanh lâu thưởng thức khúc nhạc yêu kiều của Khúc cô nương.”
Cô hăng hái nói tiếp: “Ta kể nàng nghe Khúc cô nương là cô nương đẹp nhất ở thanh lâu đấy, đã thế nàng ta còn đàn rất hay.
Đám huynh đệ của ta ai cũng say đắm nàng ta cả.”
Chỉ mới tối hôm trước thôi Trần Văn đã rủ cô đi, nên cô còn nhớ rất rõ.
Trần Văn là huynh đệ chí cốt của cô thời còn nhỏ, ngoại trừ mẫu thân và Tiểu Đào ra thì chỉ có mỗi y mới biết cô là nữ nhân.
Nhưng từ nhỏ đến lớn chơi với cô mà cô thì luôn mặc y phục nam nhân, hành xử cũng chẳng khác gì nam nhân cả.
Vì vậy y đã sớm coi cô như huynh đệ thay huynh muội nên mới xảy ra chuyện lạ đời như thế này.
Còn cô thì cũng không quá để tâm về việc này.Ở kiếp trước chưa bao giờ cô được tận hưởng buổi đi chơi vui đến như vậy.
Đang định tiếp tục kể tiếp thì cô bắt gặp ánh mắt thiêu đốt từ Hạ Minh Nguyệt khiến cô không khỏi hoảng hốt.
“Chàng kể nữa đi, sao chàng không nói nữa.
Rồi chàng còn làm gì nữa.
Có phải chàng cũng đã có tình ý với Khúc cô nương đó đúng không?”
“Ta..”.
Cô vội giải thích nhưng chỉ vừa nói được một chữ thị đã bị nàng cắt ngang
“Lấy thϊếp chàng