“Lạc Phỉ.” Tô Nhiễm càng tức giận.Sợ hãi của cô với người đàn ông cũng quên hết sạch, giọng nói cũng lớn hơn: “Anh nói lý chút được không hả? Đến cả tôi cũng biết, giờ Lạc gia với Tạ gia căn bản không cần phải đấu đá đến mức người sống ta chết.
Mấy người đấu đá sẽ khiến người khác chê cười thôi, sau đó ngư ông đắc lợi!”“À.” Lạc Phỉ hờ hững nói, “Sau đó?”“Sau đó?” Tô Nhiễm ngốc luôn, “Sau đó hai nhà….
Ai cũng không tốt hơn ai.”Lạc Phỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.Tiếng cười đó rất lạnh, mang theo ý châm chọc nhàn nhạt.Tô Nhiễm gặp hắn không ít lần, lại rất khi thấy hắn cười.Tay cô ấy cầm di động có chút dại ra, chỉ cảm thấy như có hơi thở thổi qua tai, không tưởng tượng được người đối diện sẽ cười như thế nào.“Lạc Phỉ….” Giọng nói của Tô Nhiễm có chút khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn, “Anh có thể…..”“Tô Nhiễm,” Lạc Phỉ lại ngắt lời cô.Giọng nói hắn vẫn cứ thanh lãnh, đem theo sự xa cách mà Tô Nhiễm quen thuộc: “Chuyện của Tạ Liên Thành, cô không cần lo.”Hắn lại không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, cúp máy luôn.“Tổng giám đốc.” Trợ lý ngồi ở ghế phó lại nhận lấy di động, cất kỹ.Anh ta cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau.Tiếng cười khẽ vừa rồi của đối phương kia, khiến anh ta bị dọa một chút.Luôn cảm thấy, lại có chuyện gì đó, chọc đến vị Boss này rồi.“Về công ty ạ?”“Đi ngoại ô phía đông.” Lạc Phỉ nhàn nhạt ra lệnh.Ngoại ô phía đông thành phố A trước kia không có sản nghiệp của Lạc thị.Nhưng mà, rất nhanh sẽ có.Chiếc xe ô tô màu đen có giấy thông hành, sau khi đối chiếu ở cửa bảo an, rất nhanh tiến vào bên trong khu vui chơi.Bây giờ đã là 11 giờ tối, công viên giải trí tràn ngập niềm vui với tiếng cười lúc ban ngày đã đóng cửa từ lâu.Bên trong khu vui chơi vắng vẻ, ngay cả pháo hoa cuối ngày cũng đã giải tán.Chỉ có một vài ngọn đèn đêm vẫn tận tâm với công việc, trung thành bảo vệ khu vui chơi này.Không cần Lạc Phỉ ra lệnh, tài xế liền ngựa quen đường cũ ngừng xe ở đoạn đường cuối cùng.Đi về phía trước thì không có đường nữa, hơn nữa Boss của bọn họ cũng không thích bị người quấy rầy vào lúc này.Lạc Phỉ tự mình mở cửa xe đi xuống, im lặng bước về phía trước.Xa xa cũng có thể nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ đang đứng sừng sững trong bóng đêm kia.Nhân viên công tác đều đã tan tầm, không có ai tới mở chốt cho bọn họ.Lạc Phỉ cũng không ngại, cứ thế đi về hướng đó.Trợ lý trên ghế phó lái và tài xế liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt người kia.Bọn họ nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trước.Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác màu đen dường như dần hòa vào màn đêm.Một ngọn đèn đường từ xa chiếu vào, kéo dài bóng dáng của hắnBóng đen cô đơn phủ xuống mặt đất, mơ hồ khiến cả trợ lý và tài xế sinh ra cảm giác, cô đơn tịch liêu.Tài xế thu hồi