Chỉ là hai người Ôn Diệc Nhiên ai cũng không nghĩ đến, Tần Tịch lại có thế bình tĩnh như vậy.Không chỉ rất bình tĩnh mà ngược lại còn không bị bọn họ dắt mũi, đột nhiên gọi cô ấy tới phòng thí nghiệm như vậy, thế mà còn có thể ghi âm lại.Khuôn mặt Ôn Diệc Nhiên trắng bệch, nghẹn ngào đứt quãng nói lại toàn bộ sự việc.Cô ta nói rất đơn giản nhưng mà mọi người nghe đều hiểu rõ.“Em thực sự là quá sợ thôi ạ.” Ôn Diệc Nhiên nói.Cô ta ngẩng đầu, đáng thương nhìn Ngô Hi Ngạn: “Đàn anh, em thực sự biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu ạ.”Ngô Hi Ngạn nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Ôn Diệc Nhiên, đây không phải lần đầu tiên.
Lần trước em cũng đã hứa như vậy, em quên rồi à?”“Em xin lỗi ạ, đàn anh, em sai rồi:” Ôn Diệc Nhiên nhanh chóng xin lỗi, “Em….
Lần sau em trực ban trong phòng thí nghiệm, sẽ không đem di động theo.
Em nhất định tập trung tinh thần sẽ không cẩu thả nữa ạ.”Ngô Hi Ngạn nhíu chặt mày: “Còn gì nữa?”“Dạ?” Ôn Diệc Nhiên ngẩn ra, vội quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Đàn em Tần Tịch, xin lỗi em.”Cô ta cúi đầu thật sâu: “Chị không nên đi tố cáo với đàn anh, còn không nên vu oan cho em, xin em tha thứ cho chị.”Tần Tịch nhíu mày, không nói gì.“Đàn em, xin lỗi em.” Ôn Diệc Nhiên thấy cô không có phản ứng gì, đi lên một bước nắm tay cô: “Em đừng tức giận với chị nữa được không?”Trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt, nhỏ giọng nói với Tần Tịch: “Chị không phải muốn hại em đâu, nhiều lắm thì đàn anh sẽ chỉ nói em vài câu thôi, sẽ không sao cả.
Em đừng giận chị nha.”Ngô Hi Ngạn nhìn thấy thế, mày nhíu lại càng chặt.Anh vừa muốn mở miệng nói, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Tịch, lời muốn nói lại nuốt vào.Ban đầu anh còn lo lắng, đàn em này có bị hoảng sợ hay không?Kết quả đối phương lại bình tĩnh vượt xa tưởng tượng của anh.Anh cảm thấy, Tần Tịch có thể xử lý được.“Đàn chị.” Tần Tịch rút tay mình khỏi tay Ôn Diệc Nhiên, lắc lắc di động đang cầm trên tay: “Em không hề ghi âm.”Vẻ mặt cô vẫn không đổi: “Vừa rồi lừa chị thôi.”“Em?!” mặt Ôn Diệc Nhiên đỏ bừng lên, không tin nổi mở trừng hai mắt.Theo bản năng cô ta lui lại một bước, miệng khô khốc.Cẩn thận nghĩ lại, hình như buổi sáng khi Tần Tịch đến, đúng là không thấy em ấy lấy di động ra.Em ấy không thể nào mở sẵn ghi âm rồi mới đi vào được.Chính mình… chính mình luống cuống quá.“Cho nên cũng phải xin đàn chị tha thứ cho việc em lừa chị.” Giọng nói của cô nhàn nhạt.Ánh mắt