Bây giờ bị đuổi ra, trong cái vòng tròn y học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này.
Phòng thí nghiệm có nhiều sinh viên nhìn như vậy, còn có những giáo sư trong nhóm nghiên cứu của thầy Chiêm.
Chắc là rất nhanh thôi, ít nhất là trong đại học A và những bệnh viện và phòng thí nghiệm có liên quan, sẽ biết chuyện này ngay thôi.
Đây là ảnh hưởng rất không tốt tới mấy người Ôn Diệc Nhiên.
Tần Tịch nghe mấy đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm bàn luận sôi nổi chuyện này.
Là một trong những người trong cuộc, cô lại rất bình tĩnh.
Nhìn thấy cô đi vào, mấy người đang bàn luận những chuyện này đều nhanh chóng ngậm miệng.
Vô số tò mò ánh mắt dừng ở trên người cô.
Thực ra mọi người cũng không rõ lắm buổi trưa xảy ra chuyện gì, chỉ biết đàn anh Ngô Hi Ngạn nổi trận lôi đình, đuổi Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao đi.
Hơn nữa nguyên nhân, là bởi vì Tần tịch.
“Tần Tịch.
” Ngô Hi Ngạn đúng lúc đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cô tới nói một tiếng: “Em qua đây một chút.
”“Vâng ạ, đàn anh.
” Tần Tịch làm như không có việc gì đi vào văn phòng dưới cái nhìn chằm chằm của mấy đàn anh đàn chị.
“Đây là kết quả còn dư lại của mấy nhóm thuốc thử tối qua.
” Ngô Hi Ngạn đưa cho cô hai trang giấy chi chít số liệu coi: “Chỉ có thể làm lại thôi.
”“Vâng.
” Tần Tịch gật đầu.
Cô đã tham gia vào toàn bộ quá trình thí nghiệm thử, bao gồm cả những ý tưởng ban đầu và thiết kế thí nghiệm.
Đương nhiên biết số liệu bị thiếu một phần có nghĩa là toàn bộ thí nghiệm sẽ phải làm lại từ đầu.
“Tần Tịch.
” Ngô Hi Ngạn hình như hơi chần chờ.
“Đàn anh muốn nói gì thì nói đi ạ.
”“Giữa trưa nay…” Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch, “Thật ra em không cần phải hỏi riêng Lâm Cao, đúng không?”“Vâng.
” Cô gật gật đầu, thành thành thật thật thừa nhận.
Cô hỏi riêng Lâm Cao vài câu chẳng qua là tăng thêm áp lực cho đối phương thôi.
Bởi vì có Ngô Hi Ngạn, Ôn Diệc Nhiên vốn đã rất căng thẳng rồi.
Cô ta còn chột dạ.
Lâm Cao là đồng lõa cùng nói dối với cô ta, nhưng chắc chắn là cô ta sẽ không quá tin tưởng Lâm Cao.
Một mình Ôn Diệc Nhiên chờ ngoài văn phòng mấy phút đó, không nghe được bên trong nói gì, trong lòng đương nhiên hoảng sợ.
Sau đó cửa vừa mở, nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của Lâm Cao.
Hơn nữa Tần Tịch còn cầm di động ra, nói là có ghi âm lại.
Ôn Diệc Nhiên càng luống cuống hơn.
Cái loại lo âu đó, còn không tin tưởng Lâm Cao, hơn nữa dưới tình huống bản thân chột dạ, cô ta còn chả kịp nghĩ xem Tần Tịch nói có phải là thật hay không.
Mới ngay lập tức bị dọa sợ nói ra sự thật.
Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm Tần Tịch một lát.
Anh cao hơn so với cô, lúc nhìn cô còn có thế nhìn thấy mấy sợi tóc con nhô lên trên đầu.
Cô gái nhỏ này rõ ràng còn chưa đến