Bây giờ Tần Tịch mới sực nhớ ra, lúc chiều đi học Âu Dương Nguyệt đúng là có đưa cho cô xem một bức ảnh.
Ảnh chụp là một chiếc bánh kem hình cầu pha lê siêu cấp dễ thương, bảo là có người tặng riêng cho cô.
Sau đó thì cô lại quên khuấy chuyện này luôn.
“Tớ nhớ mà.
” Cô gật gật đầu, “Nhưng mà lát nữa tớ còn phải đi phòng thí nghiệm nữa.
”Tần Tịch hơi không biết phải làm sao, “Nếu không lát nữa các cậu về ký túc xá thì chia nhau ăn đi, nhìn giúp tớ xem trên danh thiếp ghi ai tặng.
”Âu Dương Nguyệt: “……Tớ phục thật luôn ấy chứ.
Thế mà có cô gái này sắc đẹp trước mắt cũng không bị quyến rũ.
”Đường Lăng lo lắng nhìn Tần Tịch: “Cậu còn định đi phòng thí nghiệm à?”Thần kinh Âu Dương Nguyệt thô, cũng không nghĩ ra “đàn em” trong câu chuyện tối nay này chính là Tần Tịch.
Đường Lăng đoán được.
Nếu mà không có liên quan gì đến cô, Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn đã chẳng xuất hiện ở chỗ này rồi.
Hai cái người này cũng không phải là người thích hóng chuyện.
“Vẫn phải đi xem thế nào.
” Tần Tịch hơi do dự.
Chuyện này tối nay làm rùm beng lên nhiều người biết như thế, trong phòng thí nghiệm ai cũng biết Ôn Diệc Nhiên với Lâm Cao, không biết bàn tán đến dạng gì nữa rồi.
Cô cũng không biết Ôn Diệc Nhiên còn nói xấu sau lưng cô nữa hay không.
Nhưng mà hôm nay mọi người trong phòng thí nghiệm nhìn cô, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.
Tần Tịch còn đang do dự không biết phải làm sao, di động đã rung lên, Ngô Hi Ngạn gửi một tin nhắn qua: “Em về nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần tới phòng thí nghiệm.
”Cô ngẩng đầu.
Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng đứng cách đó không xa, mấy sinh viên chung quanh đó nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Ở trường học anh quá nổi danh, ngang ngửa với Tạ Liên Thành hồi đó.
Ảnh chụp cũng từng dán đầy trên bảng triển lãm sinh viên ưu tú.
Lại còn rất đẹp trai.
Kể cả trên tieba cũng thường xuyên thấy người ta đăng ảnh của anh.
Không phải là sinh viên học viện y cũng biết đến anh nhiều lắm.
Mấy sinh viên đi hóng drama ngày hôm nay, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh có rất nhiều người biết anh là “người phụ trách phòng thí nghiệm” trong miệng Lâm Cao.
Lâm Cao đã vội vàng đi rồi, Ôn Diệc Nhiên cũng không thấy bóng dáng đâu.
Mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Ngô Hi Ngạn.
Anh nhàn nhạt liếc Tần Tịch một cái, cất di động đi, xoay người đi về phía phòng thí nghiệm.
Bóng đêm sớm đã bao trùm toàn bộ đại học A, đèn đường kéo dài bóng của Ngô Hi Ngạn.
Cũng giống như Lâm Cao, anh ấy đang bảo vệ cô.
Trong lòng Tần Tịch ấm áp.
“Vâng.
” Cô mau chóng trả lời Ngô Hi Ngạn, sau đó nói với bọn Đường Lăng: “Về ký túc xá thôi.
”“Người mới vừa đi qua, là đàn anh Ngô hả?” bọn Âu Dương Nguyệt đến hơi trễ, chỉ có thể đứng sau đám đông, nên Ngô Hi Ngạn đứng đằng trước đám đông khuyên can Lâm Cao, các cô cũng không nhìn thấy.
Cô ấy cũng giống như Tần Tịch, nhìn về bóng dáng màu trắng cao gầy đi khỏi đám đông kia, trong lòng đột nhiên nhảy loạn.
Âu