Cô ấy nhìn vào đôi mắt Tần Tịch, giọng nói chân thành tha thiết: “Bọn tớ sẽ đau lòng lắm.”“Yên tâm đi.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười với cô ấy.Cacao ấm áp chạy xuôi theo thực quản, chạy vào dạ dày Tần Tịch, khắp người cô đều ấm lên theo.Chuông vào học vang lên, thầy giáo tận trách bắt đầu tiếp tục giảng bài.Trong phong học tĩnh lặng, ngoài tiếng giảng bài của thầy cũng chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng lật sách, còn có tiết bút ghi chép lại, xẹt xẹt trên giấy.Tay trái Tần Tịch nâng mà, tay phải nhanh chóng ghi chép lại.Thỉnh thoảng Âu Dương Nguyệt sẽ nhìn vở ghi chép của cô, ghi lại những câu mà cô ấy quên mất hổi nãy.Tất cả đều tốt đẹp như vậy, năm tháng tĩnh lặng như nước.Cũng ngày lễ Giáng sinh, bọn Tần Tịch thi ba môn.Buổi sáng thi sinh lý, buổi chiều đổi khẩu vị thi triết học Mác Lênin.Buổi tối lại là sinh vật hóa học.“Thiên hạ” cũng được chiếu vào ngày hôm nay.Nhưng kể cả là Âu Dương Nguyệt, một fan trung thành của Lê Phi cũng không thèm quan tâm đến thành tích của thần tượng nhà mình.Lúc cô về ký túc xá, cả người đều bò rạp.“Trời ạ.” Cái trán Âu Dương Nguyệt cụng lên bàn: “Tớ luôn cảm thấy câu hỏi lớn cuối cùng của sinh lý tớ không có làm, sao giờ đây?”“Cậu có làm.” Tần Tịch nói: “Tớ nộp bài thi sau cậu, chắc chắn cậu đều làm hết.”“Thật hả?” Âu Dương Nguyệt tạch một cái quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tịch: “Vậy…..
cậu thấy tớ làm có đúng không?”“Giáo viên nói nộp bài xong ra khỏi phòng này, có cho đứng lại đâu.” Tần Tịch dở khóc dở cười: “Chẳng qua nếu cậu nói lại một lần, tớ có thể nói cho cậu biết có đúng không?”“Nghe cái giọng điệu này xem!” Âu Dương Nguyệt lên án cô với Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ: “Giúp tớ xem làm có đúng không! Xì xì, đáp án của cậu là đáp án mẫu à!”“Đúng vậy.” Đường Lăng xoay người lại, hỏi Tần Tịch: “Câu hỏi lý thuyết đầu tiên của sinh lý là kiểm tra phản ứng chuỗi bên của các axit amin và tính chất của quang phổ, đúng không?”“Tớ nghĩ là vậy.” Tần Tịch gật gật đầu.“Gì cơ? Đặc tính quang phổ học? không phải là giáo viên bảo chỉ cần hiểu sơ một chút thôi sao?” Âu Dương Nguyệt trợn tròn mắt, “Tớ đánh dấu mà, hiểu sơ hiểu sơ, hiểu sơ là được mà! Trời ơi, tớ không nghĩ đến nó, không viết gì hết trơn.”“Không sao.” Kiều Sơ Hạ cười an ủi cô ấy: “Dù sao đạt điểm tuyệt đối cũng không phải mục tiêu của cậu.”Âu Dương Nguyệt: “……”Vẻ mặt cô ấy đưa đám: “Không được nói đáp án nữa, không là tớ không có cách nào đọc sách được.”Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, bọn mình đừng để ý đến hai quái vật kia, có phải cậu cũng cảm thấy khó lắm đúng không? Cậu cũng không viết gì đặc tính quang phổ nhỉ?”“Tớ có viết.” Kiều Sơ Hạ ôn nhu cười cười, “Tuy là tớ không chắc chắn lắm nhưng mà nghĩ