Tần Tịch gửi tin nhắn xong, kéo ngăn kéo của mình ra.Bên trong hộp đựng ống khám bệnh hình chữ nhật kia, lặng lặng nằm đó.Sinh nhất Ngô Hi Ngạn là mùng 3 tháng giêng, trường học cho nghỉ 3 ngày.Tần Tịch nhớ trước đó anh từng nói qua, mỗi năm vào kỷ nghỉ tết Dương lịch anh đều sẽ về nhà.“Phải về nhà,” Chẳng mấy chốc Ngô Hi Ngạn đã nhắn qua.“Hôm nay thi sinh lý? Sinh hóa?” Anh hỏi.“Vâng, tiếp nữa có 6 môn phải thi nữa, sau đó thì kết thúc một tuần thi cử.” Cô nói: “Nghỉ đông em không về nhà, tiếp tục làm thí nghiệm, bây giờ vấn đề xảy ra trong quá trình thí nghiệm đã sửa được rồi, sau này còn muốn nhớ đàn anh Ngô chỉ bảo nhiều hơn ạ.”“Được.”Tần Tịch lại nắm di động, hiếm khi do dự.“Đàn anh ngày mai ở phòng thí nghiệm ạ?” Tần Tịch hỏi.“Ừ.”“Vậy sáng mai em tới phòng thí nghiệm, có quấy rầy đến anh không?” Tần Tịch lại hỏi.“Mai không ôn tập à?”“Hôm nay thi ba môn, có thể nghỉ nửa ngày.”Hơn nữa hai môn sinh ly và sinh hóa khó nhất đã thi cả rồi, mấy môn thi sau Tần Tịch rất tự tin.Huống hồ……Cô nhìn cái hộp kia, chỉ là đưa một phần quà sinh nhất thôi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.“Được.” Ngô Hi Ngạn nói.“Vậy đàn anh ngủ sớm một chút.” Tần Tịch gửi tin nhắn này đi xong, thoát khỏi khung chat với Ngô Hi Ngạn.Bây giờ cô mới nhìn đến avatar anh hề kia, trên đó có số 24.“Tôi nhớ cô có xem xuất công chiếu, quên hỏi cô, cô cảm thấy phim như thế nào?”“Nhân vật này không có tính khiêu chiến với tôi lắm, tôi chờ mong nhân vật tiếp theo hơn.”“Sinh viên y phản nghịch ấy.”“Ngày đó tám với cô rồi, đã nói chuyện với đạo diễn và biên kịch.
Bọn họ hỏi cô có hứng thú tham gia hỗ trợ một vài chi tiết tham khảo cho kịch bản không?”“Đương nhiên là có thù lao.”“Thế nào? Có hứng thú không?”“Này này này……”“Cốc cốc cốc, có đó không?”……Tần Tịch kéo khung chat xuống cuối cùng.Hai tin nhắn cuối đều là: “Tiểu Tần Tịch, ngủ rồi?”“Vậy được rồi, mơ đẹp, thi cử vất vả rồi, cố lên.”Ở giữa còn chèn một đống emotion, mấy câu nói không có ý nghĩa gì.Tần Tịch có ảo giác, Lê Phi giống như rất nhàn hạ, vừa rồi cứ cầm di động chờ cô trả lời tin nhắn.Sao mà ảnh đế lại rảnh rỗi được thế nhỉ?Không phải nói bọn họ có lúc bận rộn lên, ngày ngủ được 3-4h là chuyện bình thường, cường độ có thể so sánh với sinh viên y lúc thì cuối kỳ à?“Vừa rồi bận chút việc.” Tần Tịch trả lời Lê Phi: “Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với việc quay phim điện ảnh, hơn nữa mới năm hai, cũng không thể giúp đỡ cái gì.
Đề nghị các anh đi tìm một nghiên cứu sinh lâm sàng, bọn họ sẽ càng hiểu rõ lớp lý thuyết và thực tập ở bệnh viện hơn, hiểu biết về y học cũng toàn diện hơn, cũng thích hợp hơn.”“Tiệc mừng công, chán muốn chết.” Lê Phi trả lời rất nhanh.“Nhưng mà tôi thấy cô cũng thú vị mà, dễ nói chuyện, không suy nghĩ một chút thật à?”Chắc là anh ta nhàm chán thật, trong lúc đợi Tần Tịch trả lời lại nhắn qua vài tin.Cuối cùng là một bức chụp ảnh hiện trường tiệc mừng công.Trong đại sảnh ánh đèn nguy nga rực rỡ, người đẹp dập dìu, ăn uống linh đình.Đâu đâu cũng toàn là tuấn nam mỹ nữ.Ở giữa còn có một tòa tháp champagne cao cao.Chỉ có một bàn tay Lê Phi xuất hiện trong ống kính.Canh ta bưng một ly rượu chân cao bằng pha lê trong xuất, bên trong có non nửa champagne vàng đang sủi bọt.“Nếu chỉ cần đóng phim, không cần tuyên truyền, cũng không cần xã giao thì tốt biết mấy.”Tần Tịch trả lời anh ta một emoticon mặt cười: “Nếu chỉ cần học thì tốt biết mấy.”“Học theo tôi.”Lê Phi trả lời rất nhanh: “Bỏ đi bỏ đi, cô không muốn thì không muốn đi.
Biết sinh viên y các cô bận rộn, nhưng mà phòng thí nghiệm nhớ kỹ nhá.”“Ừ.” Anh ta cứ nhắc mãi chuyện phòng thí nghiệm với Tần Tịch, nhìn như rất cố chấp: “Nhớ kỹ.”“Ngủ sớm chút đi, bên này bọn tôi chắc rạng sáng mới kết thúc được.”“Vậy chúc ngủ ngon trước nhá.”*Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Tịch cố ý dậy